" Cậu.. cậu làm gì ở đây nữa vậy? "
" Rầm "
Ba cô đóng cửa thật mạnh.
Ông chạy vào trong.
" Tuệ em, mau trốn đi nhanh lên."
" Có chuyện gì vậy ba?"
" Chồng con... nó đang ở ngoài cửa kia kìa mau trốn đi."
" Sao,... anh...anh ta đang ở ngoài!???"
Cô bất ngờ, đứng hình tại chỗ.
" Làm sao mà anh ta ở đây được chứ..."?
" Đừng nói nhiều nữa, tất cả mau trốn đi.."
Lúc cô đang trốn thì ba cô ra ngoài để ứng phó tình hình.
Thục Quyên và Mục Thất quýnh quáng chạy vào tủ trốn.
" Anh chạy vào đây làm gì chứ?" Thục Quyên hỏi.
" Ở đây chật chội lắm đứng yên đi không thì hỏng chuyện."
Vì chiếc tủ quá hẹp cả hai người đứng sát vào nhau, dường như Mục Thất cảm nhận được hơi thở của Thục Quyên, gấp gáp, run lên như hồi hợp.
" Cô bị bệnh à làm gì mà mặt mày đỏ ửng lên, hơi thở cũng không đều vậy?"
" Anh...anh im đi, nói nhiều quá."
Phía cô, lúc chạy trốn bỗng nhiên Dư Hy bật khóc.
" Dư Hy à con bị làm sao vậy? Đừng làm mẹ sợ nha con?"
" Mẹ, con biết rồi là ba, ba đang ở ngoài phải không?"
" Còn nói gì vậy hả Dư Hy, không có chuyện đó đâu.."
" Chồng của cô giáo chính là ba của Kiến Triều ( con trai của cô giáo) "
" Chồng của mẹ thì là ba của con, con nhớ ba, con muốn gặp ba.."
" Ba ơi."
Dư Hy đẩy cửa xông ra ngoài tìm ba.
" Ba à cho con vào nhà có được không? con biết là em ấy đang ở đây, ba xin ba hãy cho con vào đi."
" Tôi đã nói từ nãy đến giờ rồi chẳng có ai ở đây cả, nên là...."
" Ba ơi..ba "
Cô đuổi theo con bé chạy ra ngoài.
" Dư Hy mau đứng lại cho mẹ.."
Ba cô ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ba người nhìn nhau mắt đối mắt vẻ mặt ai cũng hiện lên dấu chấm hỏi.
" Là cháu sao?"
Dư Hy ôm chặt Hạc Dư không buông nước mắt chảy dàn dụa. Nó không ngừng gọi anh là ba.
" Ba ơi, con nhớ ba lắm sao ba không về thăm con với em vậy ba? "
" Ba... ba. sao "