Lục Vân Tiêu cũng không muốn trêu chọc Lai Phỉ Kiều nữa, bế cô xuống nhà ăn tối
Người hầu bây giờ cũng đã hết giờ làm, chỉ còn lại Lai Phỉ Kiều và Lục Vân Tiêu ở trong bếp
" Ăn gì?" Lục Vân Tiêu quay ra hỏi cô
" Cái gì cũng có thể" Lai Phỉ Kiều nằm sấp trên bàn mệt mỏi, phờ phạc nói với Lục Vân Tiêu
Lục Vân Tiêu đeo tạp dề vào, cẩn thận rửa rau củ cùng cắt xương
Lai Phỉ Kiều nhìn Lục Vân Tiêu, thân ảnh cao lớn đeo tạp dề chỉn chu, góc nghiêng cương nghị tuấn tú. Cô càng nhìn lại càng bị cuốn vào vẻ đẹp tuấn tú của anh, trong chốc lát mới nhận ra mình đã nhìn anh lâu hơn một chút
Nhưng mà không thể phủ nhận, vẻ đẹp đó của Lục Vân Tiêu rất trưởng thành, rất vững chắc
Cũng chỉ tầm một tiếng, thức ăn đã được bày trên bàn, đầy đủ màu sắc hương vị
" Woa, nhìn thật ngon" Lai Phỉ Kiều nhìn bữa ăn hết sức phấn khích, nhìn bữa cơm này quá là bắt mắt rồi
" Bình tĩnh, tôi có nấu thêm cho em canh thảo mộc" Lục Vân Tiêu để bát canh gà hầm táo đỏ cạnh tay cô
" Anh thật có tài nấu nướng mà" Lai Phỉ Kiều cười toe toét, ui nha Lục Vân Phủ luôn nấu đồ ăn quá sang trọng, cô vẫn là quen phong cách của La Phi nấu cho cô hơn, đơn giản ấm cúng
Ăn được một miếng canh táo đỏ liền lập tức buông thìa, thật là bỏng
" Ngốc nghếch, sao lại quên thổi như vậy?" Lục Vân Tiêu ngồi xuống xem xét cô lo lắng, canh gà mới nấu xong Lai Phỉ Kiều đã ăn vội như vậy, hắn còn có thể ngồi yên sao?
" Phù phù, không có gì đâu mà" Lai Phỉ Kiều uống một ngụm nước lạnh thật to
" Mau há miệng" Lục Vân Tiêu nghiêm nghị đối diện mặt cô
" Không sao mà, sát thủ làm sao lại không chữa được mấy cái này chứ" Lai Phỉ Kiều phẩy tay
Lục Vân Tiêu nhìn bộ dạng của cô, đôi mắt có chút cảm giác khó tả
Lai Phỉ Kiều không giống những người phụ nữ khác, cái gì cũng tự mình
Hiện tại chỉ muốn hỏi...cô...đến cùng đã trải qua bao nhiêu chuyện, sinh ra tính cách của cô ở bây giờ
" Nghĩ gì nhiều thế? Gài tôi vào bẫy ăn một mình để gắn tội hành hạ chủ nhân hay gì?"
" Không có gì"
...
Bạc gia vô cùng tĩnh lặng, Đào Duyệt Kỳ im lặng nằm trong lòng Bạc Nghiêu, dù không ngủ nữa nhưng cũng không vùng vẫy thoát ra
Trước đây Bạc Nghiêu rất dễ tỉnh giấc, cô sợ hắn run rẩy ở trong lòng hắn cũng có thể tỉnh giấc
Vậy cho nên, cứ im như vậy
Nhìn gần khuôn mặt của Bạc Nghiêu khi ngủ thường nhíu mày, người như hắn dễ thức giấc còn uống rượu nhiều lại càng gây ra sức khỏe không hề ổn định, mất ngủ triền miên
Có một lần hắn cả đêm thức không ngủ ngồi đọc tài liệu, day day mi tâm muốn chợp mắt nhưng mà không thể ngủ
Nhìn hắn lâu không thức giấc như vậy, rõ ràng là rất hiếm
Đưa tay lên vuốt lông mày của Bạc Nghiêu, hắn liền tỉnh
" Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh tỉnh" Đào Duyệt Kỳ thu tay về
Bạc Nghiêu ôm eo cô chặt hơn một chút, chóp mũi dừng lại ở cổ cô hít ngửi
" Em thật thơm" Bạc Nghiêu nhắm mắt tận hưởng, tay theo sống lưng cô vuốt ve làm cho cô rụt lại nép vào trong lòng anh
" Bạc Nghiêu, tôi rất mệt" Đào Duyệt Kỳ nắm tay lại