Ăn cơm xong, Lai Phỉ Kiều cũng được hồi sức chút liền tốt bụng giúp Lục Vân Tiêu rửa bát
Nhưng mà...cô chưa lần nào rửa bát
* Choang...*
" Mấy cái bát chết tiệt, vỡ rồi" Lai Phỉ Kiều cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ, ai nha sao nước rửa bát trơn như vậy chứ?
" Phỉ Kiều" Lục Vân Tiêu chạy vào xem cô, con mèo hoang ngốc nghếch này không rửa bát còn giúp" Mau đứng dậy đi"
" Không cần, anh nấu cơm rồi" Lai Phỉ Kiều bịu môi, hắn đang chê cô rửa kém hay gì?
Lục Vân Tiêu cúi xuống nhặt cùng Lai Phỉ Kiều, nhìn bộ dáng cô lúng túng đến mức phải sợ, Lục Vân Tiêu nhìn đống bát kia chỉ lo cô gái này nhất định bắt mình thay một bộ bát đĩa mới
" Ra ngoài đi, về sau...ở trên phòng ngoan ngoãn nghiên cứu súng cho tôi là giúp tôi rồi" Lục Vân Tiêu thở dài nói
" Anh khinh tôi không biết rửa bát sao?"
" Có thể chối bỏ chuyện này sao, nhìn cái bát mà em rửa thế nào đi"
Lai Phỉ Kiều bừng bừng lửa giận, vì sao Lục Vân Tiêu xấu tính như nhế chứ? Cô đã có lòng tốt rửa bát giúp hắn đấy
Chẳng qua đến cái tuổi tôi vào bếp, nhà bếp đã chẳng còn rồi
Thẳng thừng thể hiện thái độ không vui đi ra ngoài
Lục Vân Tiêu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô cười nhạt, xem ra nói cô hơi quá rồi
Như lời nói của Lục Vân Tiêu, Lai Phỉ Kiều liền đi đến phòng vũ khí của Lục Vân Phủ nghiên cứu súng
Mấy loại này hầu hết đều rất phức tạp, tách ra từng bộ phận đều rất khó. Cô mất hai mươi phút cho từng loại, năm cây súng được tháo ra cũng đã mất hơn một tiếng
Song vẫn không làm giảm đi khí thế nghiên cứu mấy thứ đồ chơi này của cô, thời gian thì sao? Tháo ra tháo vào nhiều rồi cũng sẽ nhanh hơn thôi mà
Đang trong lúc lắp súng lại, đột nhiên có một cỗ mùi hương vây lấy cô, tấm ngực rộng dán sau lưng lan tỏa đến một loại nóng
" Em giận tôi?" Lục Vân Tiêu thâm tình nói vào tai của cô gái đang chăm chú lắp súng kia, lời nói và ánh mắt khác nhau một trời một vực, mảy may cũng chẳng xuất hiện một tia thâm tình
" Tôi chỉ theo lệnh anh lắp súng" Ngữ khí cực kì nhẹ, cảm thấy ngay cả tức giận cũng không có
Lục Vân Tiêu nhếch môi đem cô xoay về phía mình, gương mặt nhỏ xinh kia vẫn thản nhiên đến lạ lẫm
" Thật?"
" Sao phải lừa anh" Lai Phỉ Kiều không để ý tới anh nữa đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tiếp theo đó liền lên giường đi ngủ
Lục Vân Tiêu vẫn ngồi mép giường như vậy, nhìn Lai Phỉ Kiều một lát lại đi đến thư phòng
...
Lai Phỉ Kiều mất ngủ trầm trọng, cứ một tiếng lại thức giấc một lần. Đều là do cô quá mẫn cảm với âm thanh, tất cả mọi thứ đều có thể nghe rõ
Cho đến sáu giờ sáng, cô đầu hàng với cơn mất ngủ. Thức dậy thay quần áo rồi theo lệ đi xuống nhà
Ma xui quỷ khiến lại đi qua thư phòng của Lục Vân Tiêu, bước vào trong đó tò mò
Nhìn Lục Vân Tiêu ngủ say ở trên bàn, thần sắc cực kì mệt mỏi. Lai Phỉ Kiều cảm thấy hơi lạnh nên có lòng tốt đem cho anh một cái chăn, tôtd hơn hết vẫn là nên chăm sóc tốt cho Lục Vân Tiêu trước khi R.S lụi tàn
Cùng với lúc đó, Lục Vân Tiêu vì động tĩnh của cô mà thức dậy, nhìn cô hiện tại táy máy với mấy thứ trong phòng liền lặng im, chống tay trên bàn xem cô muốn làm gì
" Ách...anh dậy rồi sao?" Lai Phỉ Kiều quay ra sau
Tiếc thật, còn chưa khám phá được mấy thứ hay ho thì ma vương liền dậy
" Lại đây" Vẫy tay ra hiệu
Lai Phỉ Kiều cực kì không tự nguyện đi đến chỗ anh
Aiz, còn có thể làm gì ngoài nghĩ các hình phạt rồi tìm cách đối phó chứ
" Đêm qua tôi không thấy chăn ở đây, có phải là em đem cho tôi?" Đem cô ôm vào trong lòng, cưng chiều hỏi một câu
Lai Phỉ Kiều nghe đến câu này liền đỏ mặt, thực ra đối với cái giọng mật ngọt chết ruồi kia của Lục Vân Tiêu cô không có phản ứng nhưng mà trong hoàn cảnh này lại cảm thấy ám muội
" Quan tâm tôi như vậy là đang lên kế hoạch giết tôi sao hả?" Môi cong lên một đường hoàn mĩ
" Tôi cũng không giết được anh. Mà giết anh thì có lợi gì? Đều là thiệt cho R.S"
" Vậy đối tốt với tôi là vì R.S?" Mày có chút nhướn lên, ánh mắt cũng không ngả ngớn như trước
" Hôm nay có lòng tốt nha, ở đây cảm thấy có chút lạnh"
Lục Vân Tiêu gật đầu hài lòng
" Muốn ăn chưa? Đem em đi ăn đồ Bắc Kinh, được không?"
" Muốn há cảo của La Phi" Lai Phỉ Kiều ngước đôi mắt cầu xin lên nhìn Lục Vân Tiêu
Lục Vân Tiêu gật đầu đáp ứng
...
Lưu hôm nay phải thức giấc sớm,