Làm việc không biết mệt, Lục Vân Tiêu cũng đến lúc muón đi ngủ
Mà Đàm Khiết chân chính từ nãy đến giờ đợi hắn đều bị hắn không để ý, khiến cho tâm tình cô một chút cũng không có vui vẻ
" Ngủ đi, ngày mai anh còn có việc" Dựa vào ghế mệt mỏi, không hề có ý định lên giường nằm
Đàm Khiết không vui được quá ba giây, không nghĩ đến rằng Lục Vân Tiêu sẽ thờ ơ với mình như vậy
Càng nghĩ đến lại càng tức tối, sau cùng lại càng hận người phụ nữ trong điện thoại hơn
...
Một tuần trôi qua nhanh chóng, Lai Phỉ Kiều cũng có thể xuất viện
Lục Vân Tiêu đi đón cô rất xẩn thận, nhất định chặn hết các cánh báo trí truyền thông, lí do rất đơn giản là sợ cô mệt
Cô có cảm giác trong mắt Lục Vân Tiêu cô ngày càng yếu đuối, cái này không phải là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp? Hay là trong mắt hắn cô vốn dĩ chỉ giống một con kiến lửa?
Cái suy nghĩ đáng ghét này...
" Đang suy nghĩ gì thế?"
" Trong mắt anh tôi yếu ớt thế à?" Giọng có chút bất mãn
" Ừ, yếu" Nhếch môi nói
" Sao anh lại coi vậy chứ, chẳng lẽ anh không coi tôi là sát thủ của R.S sao?" Lai Phỉ Kiều nhíu mày
Lục Vân Tiêu khẽ gật đầu
" Cái thái độ khinh thường chết dẫm của anh" Lai Phỉ Kiều cau có nói
" Thế nào là khinh thường, ngày đầu chúng ta mới gặp, em cũng nói tôi không thể cứng" Lục Vân Tiêu tiếp lời của Lai Phỉ Kiều
Lưu đi sau hai người, nghe cuộc tán gẫu phong phú đến mức muốn hộc máu chết ngay tại đây
" Nhưng mà đó là anh không gần nữ sắc..." Lai Phỉ Kiều muốn phản bác, sau cùng lại bị chặn ngang một câu
" Cuối cùng em vẫn là thua tôi, nằm dưới thân tôi...thua một cách...vô cùng mê hồn"
" Đồ biến thái"
" Chân chính nói lại với em lần nữa, biến thái thích cưỡng hiếp đấy nhé"
Lai Phỉ Kiều tức nghẹn họng, cô thật không muốn cãi nhau thêm
" Giận tôi à?" Có vẻ rất quan tâm
" Cái gì gọi là giận?"
" Thì là không nói chuyện với tôi, không cãi nhau tôi sẽ thấy cô đơn lắm đấy" Bày ra bộ dạng ủy khuất
" Anh ngứa đòn?" Càng lúc cơn giận càng cao, Lai Phỉ Kiều hết sức muốn đập triệt để tên điên này
" Đang ngứa, chân chính muốn em cào mấy phát" Tiến sát lại cô một chút rồi đem cô ôm chặt vào lòng" Mèo hoang nhỏ, mau gãi ngứa đi"
" Anh thật sự bị bệnh rồi đấy"
" Sao vẫn không lây cho em nhỉ?"
Lai Phỉ Kiều không muốn nói thêm, cảm giác IQ tụt xuống chỉ còn hai số khi nói chuyện với người này
" Em có miễn dịch đặc biệt sao?"
" Anh đừng hỏi nữa, tổn thọ tôi quá"
" Tôi cũng nói nhiều, chắc sẽ tổn thọ như em"
Lại một lần nữa không nói được gì
Lần này mặc kệ hắn đi
Xe lái một lát liền về đến biệt thự, có điều không phải Lục Vân Phủ
" Sao lại đến đây?" Lai Phỉ Kiều thắc mắc
" Không thích, vậy đổi biệt thự"
" Không phải ý đó...Chỉ là, tôi còn vài thứ của Lục Vân Phủ"
" Còn gì cứ ghi ra, Lưu đi lấy cho em"
" Có nhiều thứ phải tự lấy..."
" Cứ ghi đi, tôi sẽ mua cho em"
Lai Phỉ Kiều nghĩ chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, dù sao cũng không có gì quá quan trọng
Mặc dù vậy, trong đầu cô lại lóe lên một ý tưởng rất hay
" Vậy tôi thiếu băng vệ sinh, anh...đi mua được không?" Gương mặt cực kì tinh ranh
Mặt Lục Vân Tiêu có chút đanh lại
Không nghĩ tới Lai Phỉ Kiều cũng có một mặt ranh ma như vậy
" Lưu, đi mua..."
" Không muốn đâu, muốn họ Lục anh mua cơ" Chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn
Lục Vân Tiêu im lặng, đưa Lai Phỉ Kiều vào nhà nghỉ ngơi
" Vậy là đồng ý rồi nhé" Lai Phỉ Kiều ngoan ngoãn vào nhà
Quả thực sau khi khám phá biệt thự một lúc, Lục Vân Tiêu cầm một cái bịch đen cho cô, trong đó có băng vệ sinh thật
" Anh mua thật rồi sao? Nhân viên ở đó có nói gì không?" Đôi mắt lưu ly xinh đẹp hiếu kì giương lên hỏi
" Họ nói tôi đẹp