Lai Phỉ Kiều cảm thấy mình quá tốt, rất hào sảng vào nấu cho Lục Vân Tiêu cơm trưa
Nhưng mà như đã nói, bởi vì chưa từng lo chuyện ăn uống cho nên đây là lần đầu cô vào bếp, cái gì cũng không biết làm
Sau đó, nhà bếp liền trở thành một thảm kịch
Vừa lúc đó Lục Vân Tiêu về đến nhà, nghe tiếng loảng xoảng trong nhà bếp liền vội vàng bỏ áo vest ra đi vào xem
" Phỉ Kiều, em làm loạn gì thế hả?"
Lưu đi đằng sau, nhìn tỷ thứ trong nhà bếp do Lai Phỉ Kiều một tay gây ra không khỏi thán phục. Cái này...cũng quá kinh khủng rồi
" Vân Tiêu...tôi...chỉ muốn giúp anh nấu cơm trưa" Lai Phỉ Kiều biết ăn năn, cúi đầu giải thích
Lục Vân Tiêu nhìn cô cúi đầu, thế nào cũng không thể trách cô nữa nên kéo cô ra ngoài sofa xem xét
" Dọn đi" Nhìn sang Lưu
" Tôi sao ngài Lưu?" Lưu ngơ ngác chỉ vào mặt mình
" Cậu muốn giả ngơ?"
" Nhưng..."
" Đừng có nhưng nhị, giỏi thì để tôi phát hiện một vết bẩn trên sàn nhà xem
Lai Phỉ Kiều ngoan ngoãn ngồi ở ghế đợi Lục Vân Tiêu. Hôm nay hắn ăn mặc rất tùy tiện, quần áo đều rất thoải mái, cảm giác cực kì tự do phóng khoáng
" Đưa tay của em đây"
Lai Phỉ Kiều hiện tại cái gì cũng nghe lời, đưa tay trắng nõn ra trước mặt của Lục Vân Tiêu
" Về sau đừng tùy tiện như vậy, sẽ bị thương biết không" Lục Vân Tiêu sát trùng qua tay cho cô, giọng cực kì ân cần
" Tôi biết anh sẽ không để lần sau xảy ra. Nhưng Vân Tiêu, tôi chỉ muốn giúp anh nấu ăn thôi mà" Lai Phỉ Kiều vẫn không quên minh oan cho tội đồ mình gây ra, hi vọng có thể được giảm tội
" Tôi biết"
" Vậy anh đừng bắt tôi đền bếp, thật sự tôi không có tiền"
Lục Vân Tiêu nhìn khuôn mặt cô trầm ngâm một lúc rồi lại cúi xuống
" Anh giận tôi sao?" Lai Phỉ Kiều lo lắng hỏi
" Ừ, giận" Nhả ra một câu nhẹ bâng
" Không nên quá hẹp hòi mà Vân Tiêu, lòng dạ anh nhỏ nhen vậy sao?"
" Ừ, rất nhỏ nhen"
" Thôi mà, tha cho tôi đi" Đưa đưa cánh tay hắn làm nũng, có chiêu gì nên bầy ra hết một lượt, cô thế nào cũng không thể để Lục Vân Tiêu tức giận
Lục Vân Tiêu ngồi lên ghế sofa, đem Lai Phỉ Kiều đặt vào lòng. Cằm đặt trên đầy cô, toàn bộ cô đều gói gọn vào trong người anh
" Em cái gì cũng ngu ngốc" Môi cong lên
" Không được mắng tôi" Lai Phỉ Kiều phồng má giận dỗi
" Ai mắng em được đây? Cô nhóc ngang bướng nhà em, có thế nào cũng để người ta phiền muộn"
" Người ta mới không phải cô nhóc"
" Ừ, vậy thì là người lớn trẻ con"
...
Tống Sơ Tuyết sau khi chăm sóc xong cho Tạ Thủy liền rời phòng. Hiện tại người kia đi ngủ, cô cũng không muốn làm phiền
Nhưng mà không nghĩ tới Tạ Thủy giữ tay cô không buông, nhất quyết không để cô ra ngoài
" Y tá riêng,