Mưa...xóa đi tủi nhục
Xóa...xóa nhòa cả nước mắt
Lẫn cùng mưa...
...
Lai Phỉ Kiều chất đứng nghe Đàm Khiết nói, trong một khắc gương mặt cô đã trắng bệch, môi nhợt nhạt không còn sắc hồng
Lục Vân Tiêu nói rất coi trọng cô...là vì đây sao?
Là người đẻ thuê?
Tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Hóa ra... là còn có loại chuyện này
Hỏi xem vị hôn thê kia đã nhẫn nhịn đã bao dung cho cô cùng người kia trong triền miên hoang lạc bao nhiêu? Để rồi hôm nay khi đứng trước mặt cô ấy lại không thể ngẩng đầu để nói. Cảm giác cổ cô đã bị chặn lại, chặn bởi một thứ sức mạnh vô hình khiến cho cô đau đớn tột cùng. Cô không thể hít thở, hô hấp ngưng trệ sau tiếng sét giữa trời quang mà Đàm Khiết ban cho cô, cô không thể nào đứng vững mà ngã khụy trong tâm.
" Cô Lai, cô ổn không?" Đàm Khiết cúi xuống hỏi, ánh mắt có chút lo lắng
Lai Phỉ Kiều hiện tại đã câm lặng...lê đến bên cửa, cố gắng vịn lấy cánh cửa bước đi
Trong mùa thu cô đơn, cô gửi vào gió lạnh từng kí ức thăng trầm, trong im lặng ra đi là tôn nghiêm cuối cùng mà cô giữ lại được, cô sẽ đem đứa trẻ đi, cô sẽ bảo vệ nó
Cô sẽ giấu đi những tủi hờn trong câu chuyện này, giống như chiếc lá vàng úa của mùa thu để nó dần tàn
Cô sẽ, sẽ im lặng mà ra đi như lá thu không bay về...
Sau những đau khổ của cô, cô không biết chỉ còn một nụ cười mãn nguyện
...
Lục Vân Tiêu đem rất nhiều thức ăn về, hắn đã dày công đi đến chợ chọn nguyên liệu tươi nhất, đã nhờ họ sơ chế sạch sẽ để Lai Phỉ Kiều không bị ghê. Hắn chuẩn rất kĩ cho cô và cả đứa bé, muốn cô thật thoải mái đợi đứa bé ra đời
Hắn muốn có một gia đình nhỏ cùng cô, hắn muốn có một hạnh phúc an ổn cùng cô
Hắn đối với loại cảm xúc này đã khai quật rất lâu, hắn có những khao khát, có những hi vọng nhỏ nhoi với Lai Phỉ Kiều
Hắn đã cố gắng...hắn đã tìm ra cảm xúc ấy
Hắn muốn cùng cô...sống cùng nhau đời đời kiếp kiếp, muốn yêu cô, khao khát được đem cô bảo vệ trong lòng mình
Hắn muốn được chu toàn yêu cô
" Lưu, đồ chơi trẻ em cùng các thứ cậu nhận được hết chưa?"
" Ngài Lưu, nhận được rồi ạ"
" Lát nữa đem đến biệt thự Lục Sơn của tôi"
" Vâng thưa ngài"
Từ hôm nay, hắn nhất quyết sẽ yêu cô
Lục Sơn thắp đèn rất sáng, ly nước đặt trên bàn không tĩnh lặng. Không khí đột nhiên tịch mịch, phải chăng là đổi thành chủ mới?
Lục Vân Tiêu trở về cảm thấy im lặng, hắn không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một cõi trống vắng vô hình. Hắn đặt đồ xuống bếp, đi lên phòng của