Có khi nào đó người kia đang giấu đối phương, cố gắng thế nào cũng không thể biết được. Mà vô tình biết...thì đau đớn
...
Lai Phỉ Kiều chỉ có thể nghe theo lời của Lục Vân Tiêu nghỉ ngơi. Thực ra cô rất quan tâm đứa trẻ, tốt xấu gì nó cũng là con cô, có lẽ máu mủ cũng không nỡ ruồng bỏ nó
" Phỉ Kiều, súp ngân nhĩ của em đây"
" Cảm ơn" Lai Phỉ Kiều đón lấy bát súp ăn ngon lành. Súp ngân nhĩ không nặng mùi lại mềm như cháo, bản thân cô hoàn toàn không bị ghê
" Nếu muốn lần sau sẽ tiếp tục nấu cho em" Lục Vân Tiêu nhìn cô ăn mỉm cười
Lai Phỉ Kiều chỉ im lặng cúi đầu ăn tiếp
Cô từng mơ ước sẽ được chăm sóc cẩn thận như vậy, được mọi người nâng niu
Nhưng cho đến khi cô nhận ra thế giới này không có gì là làm không có mục đích, vậy cho nên...càng lúc lại càng mất niềm tin
" Nếu tôi sinh cho anh đứa bé này, anh...có thả tôi đi không?"
Gương mặt đang tươi cười của Lục Vân Tiêu trong giây lát trở nên cứng đóc
" Em vừa nói gì?"
" Nếu tôi sinh đứa bé này, anh có thả tôi đi không?" Lai Phỉ Kiều trầm mặc nhắc lại câu hỏi
Bàn tay của Lục Vân Tiêu siết lại thành nắm đấm, ánh mắt xám không mang thêm bất kì một sự ôn nhu nào
" Phỉ Kiều, em thật sự muốn đi?"
" Tôi không nên để nó có một người mẹ như tôi"
Sau lời nói ấy không khí chợt im lặng như tờ, tất cả đều bị bọc bởi áp bức vô hình, đến hô hấp cũng như ngưng trệ
" Thả cô đi?"
" Vân Tiêu..."
" Ha...cô đến bây giờ vẫn mơ tưởng việc trốn thoát?"
Lai Phỉ Kiều cắn môi, cô không phải không nhìn ra Lục Vân Tiêu đang kiềm chế sự tức giận sắp bộc phát, cô vẫm không hiểu được đến cùng hắn muốn giữ cô vì cái gì
" Cô nhớ kĩ một điều cho tôi, đứa trẻ này...vĩnh viễn là sự ràng buộc quan hệ thể xác của tôi và cô, đừng có nghĩ đến chuyện rời đi" Bóp cằm của Phỉ Kiều một cách mạnh bạo rồi hất xuống
Sau lúc Lục Vân Tiêu rời đi, tâm can của Lai Phỉ Kiều như bị bóp nghẽn bởi gông xích của sự trói buộc, đứa trẻ này...cô không biết nên đối với nó thế nào
Từng giây từng phút trôi đi, để lại Lai Phỉ Kiều trầm lặng trong mệt mỏi
...
Lục Vân Tiêu vốn dĩ muốn đến Phong Hàn lại đến bệnh viện của Tống Sơ Hoàn, hiện tại cũng không biết nghĩ thêm cái gì
Hắn phiền não vì Lai Phỉ Kiều, từ ngày Lai Phỉ Kiều xuất hiện trong cuộc sống hắn thì hắn cứ như bị cô xoay vòng, từng cảm xúc đầu vì cô mà bộc lộ. Sống trên đời đã gần ba mươi năm, trải qua thăng trầm của chém giết loạn lạc hắn đã dần tìm được cách khắc chế cảm xúc, vĩnh viễn ở trên bàn cờ làm vua, không thể bị người khác nhìn thấu nước đi
Vậy mà hiện tại, hắn lại bốc đồng như một thanh niên, biết cáu giận vì Lai Phỉ Kiều
" Đến đây làm gì, nhìn mặt như vậy là muốn đập phá sao?" Tống Sơ Hoàn nhìn Lục Vân Tiêu hỏi
Lục Vân Tiêu ngồi trên ghế im lặng, một câu cũng không nói
" Này Lục Vân Tiêu, tôi cảnh cáo cậu, nơi này vừa nhập được