Lục Vân Tiêu lãnh đạm bước ra ngoài, gương mặt hắn điềm đạm, môi mỏng khẽ nhếch
Quả nhiên vẫn là Lai Phỉ Kiều của hắn, vẫn dễ kích động hư một con mèo xù lông
" Vẫn là em không học được tính kiên nhẫn, nhanh như vậy đã nôn nóng nhận ra tôi?"
Lai Phỉ Kiều đối với hắn tĩnh lặng như nước
Còn có thể không nhận ra khí thế bức người, cái ngang tàn của hắn hay sao?
" Xem em im lặng đi, quả nhiên là thừa nhận" Hắn sải bước đến chỗ cô, bản thấn hắn nhìn thấy cô ngay từ đầu đã không thể kiềm chế, nhịn không được mà bước nhanh đến cô hơn chút nữa
" Ngài Lục, ngài đối với tôi không nên gần gũi" Bàn tay lớn của hắn vừa chạm vào gò má cô, cô liền cảm thấy lạnh giá
" Sao có thể không gần gũi?" Hắn tiến sát cô hơn nữa, tiến đến tai của cô nói nhỏ" Phỉ Kiều, không nên nhanh quên như vậy. Ít nhất...cũng nên nhớ tới những đêm triền miên của chúng ta"
" Đồ khốn" Lai Phỉ Kiều tát cho hắn một cái bạt tai
Lục Vân Tiêu ăn cái tát trời giáng của cô, thái độ vẫn điềm nhiên như một. Hắn bình tĩnh đến mức Lai Phỉ Kiều không tin vào chính mắt mình, thậm chí còn thấy hắn cười một cái
" Phỉ Kiều, không nên manh động. Bản thân em là mèo rừng hắc hóa sao, có thể cào người một cách chân thực như vậy?"
" Đến cùng thì anh muốn cái gì?" Lai Phỉ Kiều mất kiên nhẫn
" Em luôn thông minh như vậy, ngày hôm nay còn giả ngốc hỏi tôi muốn gì sao? Chính là...đem con em cùng em trở về Lục Vân Phủ cho tôi"
Lai Phỉ Kiều cười lạnh, hắn ta đến chết cũng muốn trói cô bên hắn, Đàm Khiết kia là cái gì vậy chứ?
Cô đối mặt với một Đàm Khiết đã đủ chết tâm, hiện tại trở lại cũng hắn chỉ sợ tim cô không còn có thể tiếp tục đập
" Cho dù là cứng đầu thế nào, tôi cũng có biện pháp kéo em về. Để tránh xô xát, không phải chính em cũng nên nhượng bộ đi sao?"
" Lục Vân Tiêu, bảy năm trước anh có