Lai Phỉ Kiều mệt mỏi trở về phòng. Ánh mắt cô thờ thẫn bao trọn cả lối đi của hành lang dài đằng đẵng
Cũng không nghĩ một ngày lại trở về nơi này...Cô nhếch môi
" Hiện tại không có nhiều phòng, em tạm thời ở phòng tôi đi"
Lai Phỉ Kiều giật mình, quả nhiên Lục Vân Tiêu vẫn luôn muốn bám theo cô
" Vì sao không thể ở phòng cũ?" Lai Phỉ Kiều bất mãn
" Tôi nói em ở phòng tôi thì ở phòng tôi, nhiều lời như vậy làm gì?"
Chính là bản thân hiện tại không biết đối chọi thế nào với người này, cô chọn cách im lặng
" Phỉ Kiều, nếu trước đây em ngoãn ở cạnh tôi, vậy thì căn phòng cũ kia cũng sẽ không bị niêm phong"
Hắn ôm lấy bờ vai gầy của cô, ở bên tai cô mà thủ thỉ
Mùi hương mà hắn thương nhớ đến phát điên trong bảy năm, hiện tại lại là một loại chấn an
Bảy năm tưởng đã trôi đi một kiếp người, vậy mà mùi hương của cô tựa như bủa vây lấy hắn ngay cả khi cô không trong vòng tay hắn, bao lấy cả tòa thành cô đơn này
Chẳng phải hắn tham luyến muốn chiếm giữ cô, chỉ là hắn ích kỷ đối với người khác
" Buông tôi ra"
" Một lát" Hắn vuốt ve eo cô, sống mũi dọc theo cần cổ trắng nõn hít ngửi. Dục vọng đối với cô chính là một ngọn lửa, có thể bị nước lạnh dập tắt cũng có thể mãnh liệt như loài lang sói
Chính là cô khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất trong hắn, cũng chỉ có cô
Một mình cô...
" Vân Tiêu..." Lai Phỉ Kiều bất lực
" Phỉ Kiều, sao lại tàn nhẫn bỏ tôi lâu như vậy? Rõ ràng chúng ta đã có thể là một gia đình với con của chúng ta, tại sao vẫn bỏ trốn?"
Lai Phỉ Kiều im lặng như tờ. Liệu rằng anh có biết hôn thê của anh đã nói với cô những gì? Liệu rằng anh có biết cô cũng đã từng rơi và bẫy tình của anh?
Có vô vàn câu hỏi...Hiện tại...đều nghẹn ứ tại cổ họng
" Buông ra" Cô lạnh lùng gạt tay anh, bước tiếp trên hành lang dài
Cái người cô từng có chút ỷ lại, từng vì người đó mà biến thành con người yếu đuối hiện tại không còn
...
Lục Vân Tiêu nhốt mình trong thư phòng. Không khí tuyệt nhiên vì sự trầm mặc của hắn mà tựa như đã đóng băng
Hắn cứ nghĩ mãi về một tương lai. Lai Phỉ Kiều thăng trầm như mây trên trời, nắm bắt tâm trạng của cô giống như tìm cách cưỡi rồng, khó đoán đến không nhìn ra nổi ánh mắt cô có xao động hay không
Từ bao giờ hắn