" Anh định làm gì, con bé còn ở đây" Lai Phỉ Kiều cả kinh nhìn Lục Vân Tiêu
Lục Vân Tiêu nhếch môi cười, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Lai Phỉ Kiều. Hắn đưa tay rấu chế trụ gáy sau của cô, đem cô hôn một cách triệt để
Lai Phỉ Kiều loạn như một chú mèo con, đánh loạn xạ trong lòng của Lục Vân Tiêu. Cô hoảng hốt, trong lòng tràn ngập sợ hãi
Môi lưỡi hòa quyện, đem tất cả ngọt ngào hòa vào làm không khí càng thêm ám muội
" Tiểu Kiều của tôi, phòng này cách âm rất tốt" Lục Vân Tiêu trầm thấp nói bên tai của cô, hơi nóng làm vành tai mẫn cảm đỏ lên
" Vân Tiêu..." Cô quay sang nhìn hắn, đôi mắt xám lạnh lùng ấy hiện tại lại nóng đến buồng cháy, ôn nhu vô cùng. Hắn cười với cô, cô biết nụ cười của hắn chưa từng tốt đẹp, có điều hiện tại lại mêm mẩn đến không thể dứt ra
" Gọi tên tôi đi" Hắn vuốt ve đôi vai gầy của Lai Phỉ Kiều, ngón tay thon dài chạm đến xương quai xanh mảnh khảnh làm cho đôi vai ấy run lên. Hắn nheo mắt, nhìn Lai Phỉ Kiều của hắn nhỏ be đến lạ thường, run sợ lại càng tăng hưng phấn
Hắn đem cô ép dưới thân, hôn lên từng tấc da tấc thịt trắng nõn, đem bộ váy ngủ của cô cởi ra lại càng phô bày được sự mịn màng như bát sứ trắng đến không tì vết
" Vân Tiêu...đừng" Cô quay đi, không dám nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng đang bùng cháy kia
" Đừng gì cơ?" Hắn ngả ngớn
" Anh...ưm" Lai Phỉ Kiều bị hắn chọc cho tức liền quay ra định đắn hắn một cái, kết cục lại bị hắn hôn thêm lần nữa
So với lần hôn lúc nãy thì lần này càng nóng bỏng, đốt đi tất cả lí trí còn lại
Làn môi lạnh của hắn vậy mà lại khiến cô nóng đến điên dại, quên hết đi quá khứ hận thù
Hắn buông môi cô, hôn xuống cần cổ trắng nõn. Mùi hương từ cô tỏa ra mê ly, tựa như hương hoa anh túc độc mà lại mê hồn
" Ưm..." Lai Phỉ Kiều rên khẽ một tiếng, cô quá nhạy cảm. Sau bảy năm cô lại như một đứa trẻ lần đầu bị trêu chọc, cái gì cũng vụng về lại không thể kiềm chế cảm xúc
Cô cắn môi, tránh cho bản thân lần nữa lại bị xấu hổ
Lục Vân Tiêu biết cô sợ mắc cỡ lại cố tình trêu chọc cô thêm, hắn vuốt ve dọc theo thân thể mềm mại kia, dừng lại ở hai hạt trân châu mà trêu đùa. Hắn không mạnh cũng không nhẹ vân vê đầu nhũ hồng mềm mại kia, tận lực trêu đùa cô gái nhỏ đang run rẩy kia
Lai Phỉ Kiều tê liệt, đầu óc hiện giờ mụ mị không còn khả năng phản kháng. Cô để mặc Lục Vân Tiêu xấu xa làm càn, hiện giờ toàn thân cô đã mềm nhũn đến có thể vắt ra nước
" Tiểu Kiều, gọi anh đi" Lục Vân Tiêu cúi xuống dụ dỗ cô, cô như đứa trẻ ngây ngô nhìn vô cùng đáng yêu, khiến hắn kìm lòng không được
" Vân Tiêu...ưm...Vân Tiêu"
" Thật ngoan"
Nơi kia của cô bắt đầu vì những nhạy cảm mà khó chịu, dần dần những cái hôn không còn đủ để thỏa mãn. Lục Vân Tiêu nhìn gương mặt của cô liền cười một cái
" Cục cưng nhỏ, có phải khó chịu rồi không?" Hắn ôm cô vào lòng, liếm liếm vành tai xinh đẹp của cô rồi hỏi
" Không...được trêu" Giọng cô yếu ớt như một đứa