Lai Phỉ Kiều bị Lục Vân Tiêu ôm chặt, lòng ấm lên vài phần lại bị dập tắt chỉ bởi một câu nói
Còn có thể trở về, kết hôn cùng hắn ta hay sao?
" Tôi nhớ em, bảy năm mỗi ngày đều nhớ, nhớ phát điên" Hắn cọ cọ chóp mũi vào hõm cổ cô, tham lam hít ngửi
" Nhớ tôi...hay thân thể tôi?" Lai Phỉ Kiều nhếch môi, từ đáy mắt hiện ra chua xót vô hình
" Nhớ em" Lục Vân Tiêu nghiêm túc nói
Lai Phỉ Kiều cắn cánh môi dưới của mình. Tim cô trước đây bị giam giữ cùng cả thân thể tại căn nhà này, hiện tại lại càng đau. Hắn nói nhớ cô thì sao? Cho dù là nhu tình ngọt đến sâu răng cũng không thể tin. Hay hắn nói nhớ cô là lợi dụng cô, muốn đem cô bắt nhốt bên hắn một lần nữa
" Phỉ Kiều... tôi cũng nhớ đến thân thể của em, nhớ những lúc em rên rỉ dưới tôi mê hồn đoạt phách"
"Anh đừng bì ổi như vậy!"
" Bì ổi? Từ trước đến nay tôi chưa từng nhận mình là quân tử"
Cô im lặng rồi lại hỏi
" Tôi tự muốn hỏi anh, bảy năm vạn bóng hồng, tại sao anh vẫn muốn đem tôi trở lại? Anh đối với tôi hận thù cũng chỉ là một phát súng, hiện tại nợ máu trả máu, chúng ta nên cắt đứt đi"
Lục Vân Tiêu nhìn vào đôi mắt hổ phách của cô, cô gái này muốn hồ nháo với hắn một trận lại đáng yêu như đừa trẻ con, nhìn là muốn cưng chiều
" Xem em đi, vừa gặp lại nhau không nói chuyện giết chóc" Hắn xoay người cô lại, hôn lên chóp mũi của cô rồi tiện thể thì thầm" Dù không muốn kết hôn thì em vẫn phải làm vợ tôi, cùng con đến ở với tôi"
Lai Phỉ Kiều ngẩn người, nhìn Lục Vân Tiêu ngang tàn nói
Người đàn ông trời sinh cao ngạo này cái gì cũng tự quyết, bá đạo đến mức ai nói cũng không lại
" Còn đứng ngẩn người, không phải muốn thức ăn nguội đấy chứ? Ngồi xuống ăn một chút"
Lai Phỉ Kiều vì câu nói mà hoàn hồn, ngồi xuống dùng bữa
Ăn xong liền lên phòng tìm nơi nghỉ ngơi, bản thân cô hiện tại rất lười biếng
Để Lục Vân Tiêu rửa bát đi, dù sao hắn cũng ăn cơm cô nấu rồi
...
Chiều đến rất nhanh, Lai Phỉ Kiều không bao lâu liền tỉnh giấc. Cô vươn vai, xuống lầu đi loanh quanh một chút
Đi xuống liền thấy Tinh Viên cùng Tông Tông vui vẻ làm há cảo, mà Lục Vân Tiêu còn đứng cạnh hai đứa nhỏ dạy chúng nó làm rất nghiêm túc
Lưu dựa cột trầm mặt, trên thân thể cao lớn là quần áo ở nhà, súng cũng không có. Lục Vân Tiêu dặn hôm nay hai đứa nhỏ nhà hắn về đậy, tuyệt đối không mang theo hung khí
" Cô Lai" Lư nhìn thấy Lai Phỉ Kiều, cúi đầu chào một tiếng
Lai Phỉ Kiều không để ý nhiều, cái quan trọng nhất chính là tại sao Lục Vân Tiêu có thể tìm ra con cô
" Phỉ Kiều, đến đây nhìn hai đứa nhỏ làm một chút, thực khéo" Lục Vân Tiêu nhìn thấy liền gọi cô vào xem, thần sắc cực kì thoải mái
" Mami, chú Lục dạy con làm há cảo nhìn cực kì đẹp mắt" Tinh Viên híp mắt cười
Tông Tông im lặng làm, đứa nhỏ này muốn làm thật nghiêm túc đem thành quả đẹp nhất đến cho con gái nhỏ của Tống Sơ Tuyết
" Mẹ dặn không được theo người lạ cơ mà" Lai Phỉ Kiều đi ra chỗ Tinh Viên cùng Tông trách mắng hai đứa nhỏ
"Nhưng mà người lạ là người xấu, chú Lục không xấu, còn mua cho con bánh kem, cho