Tư Vân bất tỉnh đến tận sáng hôm sau mới có thể mở mắt.
Khi cô vừa mới mở mắt thì đã thấy Đường Đường đang ngồi bên cạnh rồi.
Thằng bé trông thấy cô đã tỉnh thì vui vẻ nhào vào lòng cô.
- Mẹ, mẹ tỉnh rồi.
Đường Đường đợi mẹ mãi.
Đầu óc của Tư Vân có chút nhức nhối.
Tuy nhiên, cô không thể nhớ được bất cứ chuyện gì đã xảy ra cả.
Điều này khiến cho Tư Vân cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Nhìn xuống Đường Đường đang ôm mình, Tư Vân liền xoa đầu thằng bé rồi hỏi.
- Đường Đường, hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?
Đường Đường nghe mẹ hỏi, đang tính trả lời ngay thì chợt sực nhớ ra cảnh tượng hôm qua.
Bố đã căn dặn thằng bé là không được kể bất cứ chuyện gì cho mẹ.
Chỉ cần im lặng hoặc nói không biết là được.
Dừng một lúc, thằng bé liền đáp.
- Mẹ à, Đường Đường không biết.
Hôm qua mẹ ngủ sớm, không có đợi Đường Đường...
- Vậy nhóc xuống nhà trước đi, lát nữa chị xuống nhé.
- Vâng mẹ.
Có vẻ như Đường Đường rất nghe lời của Tư Vân nói.
Thằng bé nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng.
Tư Vân vẫn ngồi bất động trên giường, hai tay cô vò đầu muốn nhớ lại nhưng không thể nhớ được gì.
Rõ ràng cô cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra...
Bất giác, Tư Vân giơ hai bàn tay lên và phát hiện ra ngón trỏ bên tay trái của cô có 1 vết sẹo.
Cô chạm tay vào vết sẹo, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Từ khi đến đây, cô cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm rồi.
Nhất định cô phải làm rõ chuyện này mới được.
Tầm nhìn của Tư Vân chợt dừng lại ở quyển sổ ghi chú và chiếc bút bi trên bàn.
Trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ gì đó...
Tư Vân ở trong bếp bắt đầu trổ tài nấu bữa sáng cho hai bố con Đường Đường.
Cứ tưởng sáng nay đầu bếp đã khỏi đau bụng rồi nhưng khi cô đi xuống thì mới hay tin là ông ấy đã nhập viện từ tối qua.
Thế là Tư Vân lại phải đích thân xả thân vào bếp thay.
Mà để ý mới thấy, những người giúp việc phụ bếp cho cô toàn thân đều bị thương tích khá nặng.
Người bị băng bó toàn thân, người thì dán băng lên cả mặt.
Nhìn bộ dạng của họ như thế, Tư Vân quan tâm muốn hỏi bị sao nhưng họ chỉ mỉm cười rồi đáp.
- Tư quản gia không cần bận tâm đâu, hôm qua có trộm vào...!Chúng tôi bắt trộm nhưng không may cả đám bị ngã nên mới như vậy thôi.
Tư Vân đương nhiên là không tin rồi.
Có điều, thấy họ không có muốn nói cho mình nên cô không dám hỏi nữa.
Cô nhắc nhở họ hãy bôi thuốc để cho vết thương mau lành rồi tiếp tục công việc.
Sáng nay Tư Vân nấu ít cháo đem ra cho Đường Đường một phần, một phần nữa là cho Mạc Hàn.
Nhìn bát cháo được trang trí khá đẹp mắt, Mạc Hàn cầm chiếc thìa lên rồi múc 1 miếng không chần chừ đưa lên miệng.
Tư Vân đứng bên cạnh quan sát.
Cô rất tự tin về tài nấu nướng của mình...!Nhưng chỉ sợ hai bố con nhà này ăn không hợp khẩu vị mà thôi.
Cũng may, sau khi ăn 1 miếng, Mạc Hàn liền gật đầu hài lòng.
- Tay nghề của Tư quản gia khá tốt.
Vậy sau này công việc nấu ăn cho tôi và Đường Đường giao cho cô đấy.
- Tôi...
Tư Vân đang muốn từ chối thì Đường