Lý Khải Thắng ngồi tại chỗ thật lâu, hồi tưởng lại chính mình hơn nửa đời người, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ hắn đang gặp phải, hối tiếc không kịp. Lý Nguyên cùng Sầm Mặc Tiêu mâu thuẫn vô pháp điều tiết, nếu để Sầm Mặc Tiêu biết chân tướng, chỉ sợ hoàn toàn không thể xoay chuyển đường sống.
Sầm Mặc Tiêu đã thích ứng với nhịp độ công việc ở Trí Hòa, dưới sự trợ giúp của Lý Phong cùng phó tổng, nàng thật nhanh liền đứng vững vàng gót chân. Vài lần chủ trì hội nghị, Sầm Mặc Tiêu biểu hiện đáng giá thưởng thức, Trí Hòa vài vị cổ đông vẫn luôn dị nghị tuy rằng còn không đến mức duy trì nàng, nhưng cũng sẽ không cố ý làm khó dễ. Bầu không khí của toàn bộ tập đoàn Trí Hòa thập phần tốt đẹp, vô luận là hội đồng quản trị hay là nhân viên cùng đối tác, Sầm Khang Hồng trong mắt bọn họ uy vọng cũng rất cao, điều này làm cho Sầm Mặc Tiêu tiến triển thật sự thuận lợi.
Từ lần đó Lục Tuần gọi qua điện thoại, Sầm Mặc Tiêu cũng đã phái người trộm nhìn chằm chằm Lục Tuần, sợ hắn thật sự phát điên. Mà sau khi Viễn Dương phá sản, Lục Tuần cùng Lục Tuyết bị buộc phải dọn khỏi biệt thự Lục gia.
"Sầm tổng, Lục gia cha con hiện ở một căn hộ nhỏ nằm ven ngoại thành, trôi qua thật sự nghèo túng, Lục Tuần thật lâu không ra cửa, nếu có bất luận dị thường, tôi sẽ kịp thời thông tri ngài."
Sầm Mặc Tiêu tiếp điện thoại, mắt nhìn ái nhân ở trong phòng bếp bận rộn, nhẹ giọng ừ một tiếng: "Tiếp tục giám sát hắn thật chặt, hai người bọn họ hướng đi đều theo dõi thật kĩ, gần nhất tiếp xúc qua người nào cũng cần tiến hành điều tra, nhất định không thể bỏ sót."
"Vâng, tôi đã hiểu."
Treo điện thoại, Sầm Mặc Tiêu biểu tình nhẹ nhàng một chút, đi vào giúp Lục Tử Cẩn vừa làm xong cơm giải tạp đề, hôn nàng một ngụm: "Vất vả phu nhân, qua đoạn thời gian em lại tuyển người giúp việc, chị đi làm đã rất vất vả, trở về còn phải nấu cơm, mệt muốn chết rồi đi."
Lục Tử Cẩn nghiêng đầu hồi hôn nàng một chút, cười nói: "Làm xong cơm được thưởng cái hôn hôn liền không mệt. Em thân thể không tốt, ẩm thực cần phá lệ chú ý, lại nói chuyện kia xảy ra một lần chị liền lo lắng sẽ xuất hiện lần thứ hai, chị nấu cơm cho em cũng yên tâm chút. Huống hồ, em cái này ma nhân tinh, thực kén ăn, ai có thể hầu hạ em."
Sầm Mặc Tiêu bẹp hạ miệng không thuận theo, "Mới không phải, chị mỗi lần nấu, em đều ăn hết, em nơi nào kén ăn."
Lục Tử Cẩn nghiêng đầu liếc nàng một cái: "Nghe nói qua sao? Người lớn không kén ăn là bởi vì mua đồ ăn đều là chính mình thích ăn, A Tiêu em không kén ăn......"
Sầm Mặc Tiêu lập tức cười nói tiếp: "A Tiêu không kén ăn là bởi vì Tử Cẩn làm đều là A Tiêu thích ăn."
Lục Tử Cẩn cũng nhịn không được nở nụ cười, vuốt vuốt cái mũi của nàng: "Còn tính tự mình hiểu lấy."
Sầm Mặc Tiêu ôm nàng cọ cọ: "Em biết, phu nhân tốt nhất."
"Được rồi, không cần dính người, chạy nhanh rửa tay ăn cơm."
Sầm Mặc Tiêu liền ngoan ngoãn đi rửa tay, nhìn tựa như cái ngoan ngoãn bảo bảo, từ lúc ở bên nhau, hai người cảm tình càng ngày càng tốt, Sầm Mặc Tiêu cũng càng nổi lên tính trẻ con.
Trong lúc ăn cơm, Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu cũng không nói lời nào, Sầm Mặc Tiêu đang ăn canh, nhận thấy được ánh mắt của nàng liền nâng lên mặt, quai hàm hơi phồng, có chút khó hiểu mà nhìn chằm chằm nàng.
Lục Tử Cẩn cười: "Không có việc gì, em trước uống canh, mấy ngày nay mệt sao? Xem em mỗi ngày tan tầm đều muộn, có chỗ nào không thoải mái?"
Sầm Mặc Tiêu phía trước tuy rằng cũng tham dự quyết sách, nhưng phần lớn là quyết định, rất nhiều chuyện đều là Lâm Mạc bọn họ xử lý, sau khi nàng tiếp quản Trí Hòa, thật sự lao tâm lao lực, khẳng định là mệt nhiều, hơn nữa không có thời gian nghỉ ngơi, Lục Tử Cẩn sợ nàng chịu không nổi.
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Em thực thích ứng, trừ bỏ công tác không tự do, em không thể luôn nhìn đến chị, mặt khác em cảm thấy khá tốt."
Lục Tử Cẩn cười một chút, cúi đầu lại nâng lên con ngươi trắng mắt liếc nàng: "Không cần tận dụng mọi thứ mà nói lời âu yếm, không dùng được."
"Ây, bị chị phát hiện rồi." Sầm Mặc Tiêu cười hì hì tỏ vẻ đáng thương, duỗi tay kẹp miếng sườn đút cho Lục Tử Cẩn.
"Ngày mai buổi chiều có hội nghị, chị cần tham dự cùng giám đốc Lưu, chị để Tư Lương đón em về nhà được không? Không trở về chúng ta nơi này, đi thăm ông ngoại, vừa vặn bồi ông, chị cũng không cần lo lắng em ăn không ngon." Lục Tử Cẩn cùng nàng đánh thương lượng.
"Chị trở về rất muộn sao? Muốn hay không uống rượu?" Sầm Mặc Tiêu giữa mày nhẹ nhăn, mở miệng hỏi nàng.
Lục Tử Cẩn lắc đầu: "Yên tâm đi, giám đốc Lưu cũng không dám. Ai không biết tiểu Sầm tổng ba ngày hai đầu trộm cùng người khác trong tối ngoài sáng giao đãi, liền sợ chị bị ép uống rượu. Em cũng không biết, liền bởi vì như vậy giám đốc Lưu đối chị giải thích mấy lần, nói hội nghị này đối công việc của chị có chỗ tốt, cho nên mới mời chị tham dự, làm chị trở về cùng em nói rõ ràng." Nhắc tới chuyện này, Lục Tử Cẩn liền bất đắc dĩ.
Sầm Mặc Tiêu xoa xoa miệng lại không cảm thấy không đúng, nghiêm túc nói: "Trước kia ở Viễn Dương, bọn họ luôn muốn chị đi chạy nghiệp vụ, một giám đốc thiết kế còn phải bồi khách hàng, ba ngày hai đầu dự tiệc rượu, hao tổn tinh thần lao tâm không nói, còn phải bị những người tâm tư không thuần kia nhớ thương, tới Trí Hòa giúp em đã là ủy khuất chị, những việc này tuyệt không thể lại xảy ra."
Lục Tử Cẩn trong lòng ấm áp, ôn nhu nói: "Sẽ không, có em ở, đem chị bảo hộ thực hảo."
Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng, hơi hơi giơ lên miệng.
Buổi tối hai người ở trong chăn sột sột soạt soạt làm ầm ĩ, sau một lúc lâu Sầm Mặc Tiêu thở hổn hển khẩu khí từ trong chăn ló đầu ra, nàng nhìn Lục Tử Cẩn ở dưới thân, đem hai tay đối phương ấn ở bên gối đầu, một đôi thiển sắc con ngươi nhiễm tầng ám sắc, màu môi ở dưới ánh đèn hồng nhuận mà dạng trạch.
Lục Tử Cẩn gập lên chân, khóe miệng mang cười nhìn Sầm Mặc Tiêu bị lừa, nhẹ giọng nói: "Không thích sao?"
Sầm Mặc Tiêu yết hầu hoạt động vài cái, nghiêng đầu đem mấy sợi tóc rũ xuống vén ở sau tai, lộ ra anh hồng lỗ tai, sau đó cúi xuống hôn hôn nàng, nói: "Thích, nhưng chị không thích sao? Nếu để chị trước tới, em nhưng không còn sức lực hầu hạ chị."
Lục Tử Cẩn sắc mặt một ngưng, sau đó lộ ra tươi cười, duỗi tay câu lấy cổ nàng: "Vì không muốn bị em nói là gối đầu công chúa, chị liền trước làm em một hồi......Ngô..."
Lời mới nói xong đã bị người ngăn lại, Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng, rốt cuộc nhịn không được tiến tới yêu thương hôn một chút khóe môi của nàng, lại trượt đến nàng trên lỗ tai cắn cắn, một tay phủ lên chăn sau đó thân thể đi xuống.
Sầm Mặc Tiêu nóng nhiệt mà liếm hôn một chút lòng bàn tay mềm mại của nàng, từ cổ tay trắng nõn như ngọc một đường đi lên trên, lại mút lại cắn, nàng ôn nhu đến Lục Tử Cẩn tâm đều nhanh muốn hòa tan.
Đầu lưỡi mềm mại của nàng tuần du một trận, sau đó tiến vào, Lục Tử Cẩn chỉ cảm thấy từ thân đến tâm giống như bị người xoa nắn qua một lần, toàn thân đều nóng đi lên, đồng thời còn cảm thấy ngọt đến trôi mật, liền gân cốt đều là xốp giòn.
Một đêm ôn nhu, tình sắt cùng minh.
Hai người ở cùng công ty, nhưng một buổi sáng đều không thấy mặt nhau, buổi chiều Lục Tử Cẩn muốn đi dự họp, cũng không có biện pháp bồi Sầm Mặc Tiêu ngủ trưa, chỉ là cùng nàng một khối ăn cơm trưa.
"Đi không được uống rượu, trở về em sẽ kiểm tra." Sầm Mặc Tiêu nghiêm túc nói.
Lục Tử Cẩn bật cười: "Nếu không uống thực sự thất lễ, nhưng chị sẽ không uống nhiều, được không?"
Sầm Mặc Tiêu có chút do dự, sau đó mới gật đầu.
Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu nói chuyện một lúc, liền chuẩn bị xuất phát. Sầm Mặc Tiêu dặn dò một câu: "Trên đường cẩn thận chút."
Lục Tử Cẩn gật đầu, sau khi nàng vừa rời đi, Sầm Mặc Tiêu di động bỗng nhiên chấn lên, vừa thấy cuộc gọi đến, Sầm Mặc Tiêu tức khắc trong lòng nhảy dựng, không có bao nhiêu do dự liền tiếp điện thoại, đầu bên kia là tiếng nam nhân