Lục Tử Cẩn bị biến cố thình lình xảy ra dọa ngây người, nhưng theo các nàng rời đi, nàng ý thức bắt đầu tỉnh táo lại. Chính mình bên người là Sầm Mặc Tiêu, nàng còn không có hoàn toàn thấy rõ trạng huống, chỉ biết là có người nhảy lầu liền ngã chết ở bên cạnh nàng.
Nhưng thực mau nàng liền ý thức được Sầm Mặc Tiêu vừa rồi đã thấy được toàn bộ hiện trường, bất chấp chính mình kinh hồn chưa định, nàng vội vàng từ trong ngực Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu lên.
Giờ phút này Sầm Mặc Tiêu đã là mặt không có chút máu, sắc mặt xanh trắng, thấy nàng như vậy, Lục Tử Cẩn gấp giọng hỏi: "A Tiêu, em làm sao rồi?"
Sầm Mặc Tiêu chịu đựng cảm giác buồn nôn, mặt trắng nhợt lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Chúng ta về công ty trước." Nói xong nàng lôi kéo Lục Tử Cẩn trở về, nhìn hai nam nhân đang đứng che chở các nàng, lặng lẽ chỉ chỉ xuống chân Lục Tử Cẩn, hai người kia lập tức hiểu ý, một người trong đó nhanh chóng rời đi, hướng trung tâm thương mại gần nhất đi đến.
Sầm Mặc Tiêu tim đập thực mau, vừa rồi một màn kia mang đến cho nàng đả kích không hề giảm xóc, nàng rõ ràng nghe được Lục Tuần một phiên lời nói, hắn chính là không tính toán nhảy, rốt cuộc là chuyện như thế nào, là trượt chân rơi xuống sao?
Nàng tuy rằng đối Lục Tuần ghê tởm tột đỉnh, nhưng nàng cũng không muốn hắn chết thảm thiết như vậy, nàng xem như hiểu tính cách hắn, cho nên vừa rồi nàng nói những lời kia kích đến hắn nổi trận lôi đình, hắn ngược lại hạ không được quyết tâm nhảy lầu.
Vô luận nàng chán ghét hắn như thế nào, nhưng hắn vẫn là ba của phu nhân nhà nàng. Nếu hắn nhảy lầu chết trước mặt Lục Tử Cẩn, loại đả thích này tuyệt đối là khó có thể đánh giá, nàng không muốn loại người này đã chết còn làm Lục Tử Cẩn không an tâm.
Ngực trất buồn càng ngày càng cường, trong lòng từng đợt hốt hoảng, nàng một đường xuống dưới liền ở vào trạng thái khẩn trương cao độ, vừa rồi lại gặp chính diện kích thích, trái tim thật sự không chịu nổi, bên tai từng đợt ù tai, nàng quay đầu mờ mịt nhìn Lục Tử Cẩn, nàng thấy người kia vẻ mặt kinh hoảng thất thố nhìn chính mình, không ngừng nói cái gì đó, nhưng nàng một chữ cũng không nghe thấy.
Nàng há miệng thở dốc muốn nói cái gì, thân thể đột nhiên mềm nhũn, trước mắt một mảnh đen nhánh.
Lục Tử Cẩn kinh hồn chưa định liền phát hiện bên người Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn mờ mịt nhìn phía trước, sắc mặt trắng bệch, hô hấp càng ngày càng dồn dập, nàng lập tức vươn tay đỡ lấy nàng ấy, nhưng Sầm Mặc Tiêu chỉ là nhìn nàng, một câu cũng chưa nói, sau đó đột nhiên ngã quỵ xuống, tức khắc làm Lục Tử Cẩn hồn phi thiên ngoại.
"A Tiêu, A Tiêu! 120, 120!" Nàng vội vàng nhìn về phía hiện trường, nơi đó có nhân viên cấp cứu.
Người trong công ty rất nhanh chạy đến, toàn bộ nhân viên y tế nguyên bản vây quanh hiện trường, có mấy người cũng lập tức đuổi lại đây.
Lục Tử Cẩn lòng nóng như lửa đốt, nàng lâu lắm không gặp qua Sầm Mặc Tiêu té xỉu, lần này chuyện phát sinh đột ngột, phảng phất liền đem toàn bộ sợ hãi nàng chôn kín trong một góc phiên ra tới, làm nàng cả người phát run, nàng nắm chặt tay Sầm Mặc Tiêu không dám buông ra, giờ phút này cảnh tượng đáng sợ vừa rồi đã hoàn toàn bị Sầm Mặc Tiêu chiếm tràn đầy.
"A Tiêu, A Tiêu." Nàng vẫn luôn kêu tên Sầm Mặc Tiêu, nhìn bác sĩ cho nàng ấy làm kiểm tra.
Thẳng đến lúc đưa Sầm Mặc Tiêu vào bệnh viện cấp cứu, nàng cả người cũng chưa có thể hồi thần, may mắn bác sĩ nói Sầm Mặc Tiêu chỉ là bị kích thích quá lớn, khiến trái tim co rút trong lúc nhất thời ngất xỉu, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Tử Cẩn hồng con mắt nghe bác sĩ nói xong những việc cần chú ý, canh giữ ở bên người Sầm Mặc Tiêu, thật sâu cúi đầu.
Là nàng quá vô dụng, rõ ràng Sầm Mặc Tiêu thân thể không hảo, trái tim chịu không nổi kích thích, lúc ấy Sầm Mặc Tiêu nhìn đến một màn kia, hẳn là so chính mình càng chịu đả kích, nhưng nàng ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh mà che khuất hai mắt của nàng, mang theo nàng rời đi, ngược lại chính mình sợ tới mức ngây ra như phỗng, nửa ngày mới phản ứng kịp. Nghĩ như vậy, Lục Tử Cẩn liền ảo não không thôi.
Liền ở nàng một lòng hối hận, Sầm Mặc Tiêu di động sáng lên, biểu hiện có người gọi điện lại đây. Phía trước Sầm Mặc Tiêu hôn mê liền có điện thoại, nhưng Lục Tử Cẩn vô tâm tư tiếp. Nàng nhìn một chút, vẫn là ấn xuống nghe.
"Sầm tổng, tôi hiện tại ở cục cảnh sát, vừa mới làm xong hồ sơ ký lục. Chuyện này thật ngoài ý muốn, nguyên bản hắn nghe xong lời ngài, liền đổi ý không muốn nhảy lầu nữa, tôi còn chuẩn bị đi kéo hắn, kết quả mái nhà gió quá lớn, hắn vừa muốn trở vào liền đột nhiên lảo đảo trượt đi xuống, khả năng là hắn mệnh đã tận rồi."
"Hắn là ai?" Lục Tử Cẩn mơ hồ cảm thấy không đúng, đối phương nghe xong lời A Tiêu liền không muốn nhảy lầu nữa? Hắn sẽ là ai? Làm sao tình huống như vậy còn muốn gọi điện cho A Tiêu?
Thanh âm này vừa ra tới, nam nhân bên kia lập tức có chút cảnh giác: "Ngài là vị nào? Làm sao lại nghe điện thoại của Sầm tổng?"
Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Tôi là vợ của Sầm tổng, Lục Tử Cẩn."
Đối phương thoáng sửng sốt, sau đó thái độ lập tức mềm hoá: "Sầm phu nhân ngài hảo."
Nói xong hắn nghĩ đến cái gì, lại cẩn thận hỏi: "Sầm tổng không ở sao?"
Lục Tử Cẩn trong mắt tê rần, thấp giọng nói: "Nàng không thoải mái, ở bệnh viện."
"Cái gì? Sầm tổng thế nào rồi? Là bị dọa tới rồi sao?"
Nam nhân nói làm Lục Tử Cẩn nhịn không được, lần nữa lặp lại hỏi: "Anh vừa mới nói ai nhảy lầu, người kia vì sao lại gọi điện cho A Tiêu?"
Nam nhân có chút ấp úng, cuối cùng căng da đầu nói: "Phu nhân, ngài ngàn vạn không cần quá mức kích động, người kia kỳ thật là gieo gió gặt bão, Sầm tổng đều khuyên hắn hết lời, chính hắn ngược lại không đứng vững, còn cố ý gọi điện thoại kích thích Sầm tổng."
Hắn dong dài một đống, chính là không dám nói thẳng, Lục Tử Cẩn trong lòng đã đoán được, trong đầu nhịn không được nhớ tới bóng dáng kia rơi xuống, còn có thanh âm nặng nề rách nát vang đến, một cỗ mùi máu tươi đột nhiên thẳng vọt tới cổ họng.
"Anh không cần phải nói, tôi đã biết." Lục Tử Cẩn thanh âm thập phần ngưng sáp.
Nam nhân có chút thấp thỏm: "Tuy rằng hắn đã chết, nhưng phu nhân, hắn thật sự không đáng giá để ngài khổ sở, càng không nên để hắn dụng tâm hiểm ác trở thành sự thật. Hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp hại ngài, Sầm tổng không yên tâm mới để tôi giám sát hắn, vì vậy những kế hoạch kia của hắn đều bị phá sản. Nhưng hôm nay tôi thật sự không nghĩ tới hắn cực đoan như vậy, còn vừa vặn chọn thời điểm, ở trên sân thượng hắn gọi điện thoại uy hiếp Sầm tổng, nói là muốn cho ngài cả đời sống ở trong ám ảnh, Sầm tổng khuyên rất nhiều mới làm hắn đổi ý, kết quả hắn vẫn là trượt chân ngã chết, có thể thấy được là ông trời an bài, ngài cùng Sầm tổng không cần tự trách, cũng không cần có gánh nặng. Cảnh sát bên kia tôi đều xử lý tốt, di động của hắn đã bị cảnh sát cầm đi, tuy rằng có ký lục trò chuyện cùng Sầm tổng, nhưng tôi có thể làm chứng, tôi cũng có ghi âm, nói Sầm tổng không cần lo lắng."
Lục Tử Cẩn nghe nam nhân trước sau nói rõ, thành khẩn mà quan tâm, làm Lục Tử Cẩn trong lòng lạnh băng nổi lên ấm áp: "Tôi biết đến, nguyên lai anh vẫn luôn ở trong tối bảo hộ tôi, cảm ơn, cũng cảm tạ anh đã đem sự tình xử lý tốt như vậy. Lời anh vừa nói, tôi sẽ truyền đạt đến A Tiêu."
Nam nhân cười cười, có một chút hàm hậu: "Sầm tổng đối tôi thực tôn trọng, cũng tin cậy tôi, chuyện này là bổn phận của tôi."
Treo điện thoại, Lục Tử Cẩn cúi đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu còn đang hôn mê, duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, lại cúi đầu hôn hôn nàng, trong mắt quyến luyến mà đau lòng.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lục Tử Cẩn mời vào, người tới chính là một trong hai nam nhân ở hiện trường che chở các nàng.
Hắn cầm một túi giấy đưa qua, thấp giọng nói: "Phu nhân, ngài có thể thay quần áo."
Lục Tử Cẩn cứng đờ, nam nhân lập tức mở miệng nói: "Phu nhân tạm thời không cần xem tin tức, Sầm tổng không muốn ngài bị kinh hách.