Bá quan văn võ trước sau nối nhau rời khỏi hoàng cung, thỉnh thoảng nhìn về phía ba vị Tế chấp và Thái tử đang đi phía đằng trước.
Lư tri viện: "Triệu tế chấp có một đứa con trai ngoan, vì cứu ân sư mà gõ trống kêu oan, xông vào Thùy Củng điện diện kiến Thánh thượng, trọng tình trọng nghĩa, chân thành như vậy, sao trước đây chưa từng nghe nhắc đến? Vẫn còn đi học ở Quốc tử giám à? Nhưng sao lại có công danh (*) trong người?"
(*) Công danh ở đây là nói về công việc, chức vụ á.
Biểu cảm Triệu tế chấp thờ ơ: "Nghịch tử ngu ngốc lỗ mãng, gánh không nổi lời khen của Lư tri viện.
Bổn quan còn phải làm việc bệ hạ giao phó, thứ cho bổn quan đi trước một bước."
Nói xong liền chắp tay với Thái tử, phát tay áo đi thẳng.
Lư tri viện hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Thái tử liền đổi lại vẻ mặt ôn hòa: "Uyển nhi dạo này thế nào rồi?"
Con gái nhỏ của Lư tri viện là Lư Uyển, người yếu nhiều bệnh, là viên ngọc quý mà Lư tri viện rất yêu thương, nuôi đến hai mươi tuổi thì đồng ý gả nàng vào Đông cung.
Năm nay đã là năm thứ ba Lư Uyển gả vào Đông cung mà vẫn chưa có thai, mà đến nay Đông cung cũng không có tiểu Thái tôn nào ra đời, Hoàng hậu càng lúc càng không hài lòng, cũng may có Thái tử nói giúp vài lời.
Vì vậy Lư tri viện rất vừa ý Thái tử.
"Thời gian trước có dặn thái y đổi toa thuốc, thấy gân cốt cơ thể Uyển nhi tốt lên rồi, nói là bồi bổ thêm mấy tháng nữa là có thể chuẩn bị mang thai được." Thái tử cười ấm áp.
Lư tri viện mừng rỡ: "Tốt quá! Trong phủ ta gần đây có được một ít thuốc tốt, còn có vài món đồ chơi hải ngoại mới lạ nữa, đợi một lát sẽ sai người đưa đến Đông cung."
Thái tử: "Uyển nhi nhất định sẽ rất vui."
Hai người đang nói chuyện, Triệu Trường Phong dẫn đầu Cấm quân đi qua, chắp tay vái Thái tử một cái.
Thái tử nhất thời thất thần, trong chớp mắt như nhìn thấy Triệu Ngọc Tranh trong bộ y phục đỏ, giơ roi giục ngựa loáng thoáng lướt qua, dường như có hơi lơ là cuộc dối thoại với Lư tri viện, có điều không có ai nhìn ra dáng vẻ qua loa lấy lệ đó của hắn.
Bỏ rơi cả lời ong tiếng ve của bá quan văn võ đang nói về chuyện của Triệu Bạch Ngư như nói chuyện nhà: "Triệu ngũ lang này hoang đường thật, làm việc quá là khác người, vậy mà dám đến trước mặt Thiên tử cáo trạng ân sư, không phải là phụ lòng dạy bảo của chí thánh tiên sư hay sao? Cư xử ngang ngược, trái nguyên tắc phản đạo, làm nhục người có học!"
"Nói hay! Cho dù bổn ý tốt, nhưng tại sao trước đó lại không thông báo qua Đại lý tự để tra rõ chân tướng, thỉnh chỉ bệ hạ à? Y và Lâm An quận vương không phải là quan hệ cưới gả được Thánh thượng ban cho sao?
"Chỉ sợ y lánh ích hề kính, muốn nở mày nở mặt trước bệ hạ chứ sao."
"Nghe nói bản thân y không có công danh gì."
"Chẳng lẽ không phải ư!"
Những lời nói liên tục mang hàm ý suy đoán ý đồ của Triệu Bạch Ngư vang lên, đột nhiên có một người đi qua bên cạnh, hừ một tiếng giễu cợt: "Triệu ngũ lang là vì tình, vì tính hay không vì gì cả, nếu đã trái nguyên tắc phản đạo, vậy sao không bẩm lên Đại lý tự thông qua Lâm An quận vương, trong lòng chư vị đại nhân lẽ nào thật sự không biết? Chư vị đại nhân đều là người đề tên bảng vàng, thông minh tuyệt đỉnh, lý nào lại nhìn không thấu phẩm chất đối nhân xử thế của một tiểu quan thất phẩm?"
Người này đi lên phía trước, quay ngang nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng, triều phục đỏ thẫm kết hợp với túi cá màu bạc, là người có tính cách cực kì thẳng thắng, Công bộ Thị lang Phạm Văn Minh.
"Trong chư vị cũng có người từng làm quan chủ khảo, tự tay tuyển chọn học sinh, là để tạo ra một mạng lưới các mối quan hệ giữa người với người.
Dù cho không có học sinh thì cũng có cố lại (*), có đồng niên hữu nghị, có thể nói bạn bè học sinh ở khắp trên thiên hạ, nhưng thầy bại thì tớ cụp đuôi, chư vị đồng liêu lòng như gương sáng, có dám nghĩ đến chuyện một ngày nào đó mình bị nhốt vào nhà lao, bên ngoài có một vị đồng sự, môn sinh, bạn bè, học sinh bôn ba khắp nơi kêu oan giúp các ngươi, mạo hiểm đắc tội với các đại nhân vật như thần như phật để cứu các ngươi, đến Thùy Củng điện, quỳ trước mặt bệ hạ, không cầu đường sống, không sợ chết, chỉ vì để các ngươi còn được trong sạch hay không?"
(*) cố lại: ý chỉ chức quan không có phẩm cấp.
"Chỉ sợ các người không dám nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới, khó mà tưởng tượng ra được cảnh đấy thôi đúng chứ."
Phạm Văn Minh chế nhạo: "Chư vị đặt tay lên ngực tự hỏi đi, có ước ao không?"
——
Không khí lặng ngắt như tờ.
Mọi người bất mãn, có kẻ bị đâm trúng tâm tư trở nên lúng túng nhưng không ai biểu lộ ra, vậy mà sau đó cả chặng đường không ai giễu cợt Triệu Bạch Ngư nữa, bởi vì Phạm Văn Minh nói rất đúng.
Không ước ao sao?
Làm sao có thể không ước được như vậy!"
Ánh mắt hâm mộ của bọn họ sắp sửa rỉ máu rồi đây!
Triệu Bạch Ngư chạy đi khắp nơi kinh quan có từng nghe thấy, y vì để chứng minh Trần thị lang vô tội mà xem thường cái chết, không sợ đắc tội Thái tử, Tần vương, thậm chí ngự tiền đấu lý với bệ hạ.
Người trọng tình trọng nghĩa như vậy, nếu như là học sinh, cố lại hoặc bạn bè của bọn họ, nhất định có thể đối đãi thẳng thắn với nhau như tri kỷ!
Mặc dù y cáo trạng ân sư ở trước mặt Thiên tử, nhưng từng câu chữ đều là lời có cánh.
Trần thị lang trị dưới không nghiêm, người làm tráo trở sao?
Rõ ràng thái độ làm người vô cùng khoan dung độ lượng!
Trần thị lang hà khắc thiếu tình cảm, đối xử tệ bạc với người làm trong phủ sao?
Là vì ông làm quan nghèo khó, trải qua ba đời, làm quan hơn bốn mươi năm, vậy mà vẫn nghèo rớt mồng tơi, ông ấy là một quan viên thanh liêm chuyên cần đến mức nào cơ chứ!
Chuyện này vừa lọt ra ngoài cửa cung, tất nhiên là được xôn xao khắp dân gian, danh tiếng thanh chính liêm khiết của nguyên lão ba triều Trần Sư Đạo truyền đi khắp đại giang nam bắt, là tiếng tốt làm rạng rỡ tổ tiên, quang vinh ba đời, nói không chừng sau này sẽ được đứng hàng tam công (*).
(*) Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo
Mà đây chính là danh tiếng mà Triệu Bạch Ngư thay ân sư của y truyền đi!
Vậy nên làm sao bọn họ có thể không ước ao cho được?
***
Triệu phủ.
Triệu tam lang tức giận vỗ bàn: "Lòe thiên hạ! Một đứa vô danh tiểu tốt như Triệu Bạch Ngư sao có thể biết rõ nội tình vụ án như vậy? Còn có thể nghĩ tới chuyện ngự tiền cáo trạng ân sư? Rõ ràng là bị người ta xúi giục!"
Triệu Ngọc Tranh: "Ý tam ca là Ngũ lang bị người ta cố tình lợi dụng để đối phó với Đông cung sao?"
Triệu tam lang còn chưa nguôi giận: "Nếu không phải thì sao?" Gã nhìn đại ca Triệu Trường Phong, giọng rất xung: "Gian lận thi cử là một vụ lớn, càng được điều tra cẩn thận, người ngoài càng không thể biết được? Gì mà vừa hay đụng trúng Lưu thị trộm đề thi, nhặt thẻ ngà trong cung bị rớt, mượn lý do này để tra ra được người làm cấu kết với Lưu thị bán đứng gia chủ...!Các ngươi nói xem, có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Triệu Bạch Ngư cũng không thường ở Trần phủ, thỉnh thoảng mới đến thăm mà cứ vậy đúng lúc gặp phải người kia à? Lại còn tự nghĩ ra được điểm mấu chốt như vậy? Không nói cái khác, y chỉ là một tiểu quan thất phẩm, không phải người làm việc trong bộ Hình cũng như Đại lý tự, làm sao biết được nhân chứng quan trọng trong án lộ đề là Lưu thị?"
Triệu tam lang tiếp tục cười lạnh: "Tên ngu xuẩn đó chắc là bị Lâm An quận vương dùng làm thương để mà sai sử rồi!"
"Cẩn thận lời nói!" Triệu Trường Phong trách, trừng mắt nhìn Triệu tam lang: "Không có căn cứ, ít nói nhảm đi!"
Triệu tam lang: "Trái phải không có ai, trong nhà mình mà đệ cũng không thể nói vài ba câu sao?"
Triệu Trường Phong cau mày.
Triệu Ngọc Tranh vội vàng níu lấy cánh tay Triệu tam lang: "Tam ca, tai vách mạch rừng." Không đợi Triệu tam lang kịp nổi giận, vội vàng lái sang chuyện khác: "Tần vương bị phế, Hoàng quý phi ăn thua thiệt nên bực bội giao trung quỹ ra, trước mắt là Hoàng hậu và Đông cung được lợi, vô cùng huênh hoang.
Cứ cho rằng y...!Bị dùng làm thương để sai sử, cũng đã