"Sư gia là phụ tá được mời tới từ Huyện nha, bởi vì là người được Huyện lệnh tiền nhiệm hết lòng đề cử nên hạ quan mới dùng đến nay, lòng tín nhiệm cũng sâu đậm.
Không gờ hắn lại lợi dụng nạn lụt đứng giữa kiếm lợi, biển thủ dược liệu được phát xuống, đến lúc dịch bệnh bùng lên thì lại thiếu thuốc thang.
Lúc hạ quan truy ra được tội của hắn thì phát hiện hắn đã sợ tội tự vẫn rồi."
"Có điều, hạ quan đã kịp thời thông báo cho Tri phủ Dương Châu biết, thượng sai bên đó đã đồng ý phân phát thêm một lượng dược liệu lớn, cũng phái thái y đến, ngày mai là được đưa tới khu bị nạn."
Lữ Lương Sĩ cúi đầu báo cáo, thỉnh thoảng trộm liếc động tĩnh trong phòng.
Trong phòng, Thôi phó quan thấp giọng nói: "Lão cho rằng chúng ta là Khâm sai, tạm thời không dám coi thường mạng người.
Chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch làm việc, chủ yếu điều tra vụ án Đặng Vấn An rồi âm thầm phối hợp với tiểu Triệu đại nhân."
Ngụy bá vẫn còn lo lắng, suy nghĩ vẩn vơ.
Thôi phó quan: "Có Hải Đông Thanh lúc nào cũng truyền tin được, không sợ lỡ mất thời cơ biết được tình huống của tiểu Triệu đại nhân đâu."
Ngụy bá yên lặng chốc lát: "Mở cửa đi."
"Đại nhân?" Lữ Lương Sĩ hơi hoài nghi bèn lớn giọng gọi, thấy lâu không có ai trả lời nên định đánh bảo đẩy cửa ra, một giây sau liền có người kéo cửa ra từ bên trong, lão bị dọa sợ nên vội vàng lui về phía sau: "Ty chức có hơi mạo phạm, xin đại nhân thứ tội."
"Lữ Lương Sĩ?"
"Có hạ quan." Lữ Lương Sĩ ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, tuổi tác cũng phù hợp với Khâm sai trẻ tuổi trong lời đồn, tuy nhiên trông không giống với một văn thần, trái lại giống với người trong quân đội hơn, "Đại nhân có gì phân phó."
Thôi phó quan: "Tin tức ngươi nhận cũng nhanh đấy.
Vừa dừng chân đã tìm ngay tới cửa, ghế còn chưa kịp ấm lên đây này."
Lữ Lương Sĩ cười xòa, không dám tiếp lời.
Thôi phó quan chắp tay sau lưng nói: "Ta cũng không nói nhảm nữa.
Thánh quyến bệ hạ lệnh cho ta làm Phủ dụ sứ đến huyện Giang Dương của ngươi thể xét dân tình, nhất định phải mau chóng xử lý vụ Đặng Vấn An.
Xử trí dân bị nạn thế nào, giải quyết dịch bệnh ra sao, chỉ cần ngươi không mắc sai lầm lớn, bổn quan sẽ không vượt quyền quản ngươi."
Gã liếc mắt nhìn thi thể trên đất: "Cũng không cần phải mang cái xác này đến thị uy với ta đâu, mấy chuyện này ngươi đi tìm Tri phủ Dương Châu cấp trên của mình đi."
Lữ Lương Sĩ gấp gáp đáp: "Hạ quan sợ lắm, nào dám đe dọa đại nhân? Cho một trăm lá gan cũng không dám! Chẳng qua hạ quan...!Chẳng qua hạ quan lo rằng ngài hiểu lầm —— "
"Không làm trái lương tâm hà cớ gì sợ người khác hiểu lầm? Lẽ trời rành rành, trời đất còn đó! Những tên hạ quan các ngươi quen thói chúa đất, to gan làm việc không theo lệ.
Đưa một cái xác đến gặp ta là muốn ta nhớ lấy đòn phủ đầu này, thật sự cho rằng ta là người trẻ tuổi dễ mắc lừa, không nhìn ra thủ đoạn mà các ngươi mưu tính hay sao?"
Mặt mũi Lữ Lương Sĩ co giật, lắc tay lia lịa, lúc này Thôi phó qua mới chuyển sang chủ đề chính: "Bổn quan không có thời gian để chơi đùa với những mánh khoé để thăm dò của ngươi, đừng có mà dùng trò quỷ quái nhằm đùa bỡn bổn quan! Ta sẽ mượn vài người bên cạnh ngươi để trợ giúp, ngươi có dị nghị gì không?"
Lữ Lương Sĩ miễn cưỡng cười đáp: "Hạ quan sẽ cố gắng phối hợp."
Thôi phó quan nhìn chằm chằm Lữ Lương Sĩ một lúc, bỗng nhiên lên tiếng: "Nói Lữ đại nhân bất hạnh thì bất hạnh, nói may mắn lại may mắn."
Lữ Lương Sĩ không hiểu: "Lời này của đại nhân là sao ạ?"
Thôi phó quan: "Thì bất hạnh ấy mà, ngươi xử lý không trọn án oan thì thôi không nói, nếu dịch bệnh phát sinh mà ngươi còn không giải quyết ổn thỏa thì ngươi sai.
Đến lúc đó đừng nói là mũ cánh chuồng, cái đầu ngươi có giữ được hay không cũng chẳng biết nữa! Nhưng nếu nói may mắn thì thật sự sẽ rất may mắn, ngươi nhanh tay khắc phục dịch bệnh một cách gọn gàng, sạch sẽ, nói không chừng còn có thể lập công chuộc tội."
Lữ Lương Sĩ sững sốt, nghĩ một chút thấy như vậy cũng có lý.
Tuy sư gia đã nói cho lão biết vài biện pháp cần làm nhưng chưa chắc đã an toàn, suy cho cùng thì việc Đặng Vấn An có là tòng phạm hay không vẫn còn phải phụ thuộc vào ý kiến cá nhân của Khâm sai.
Dịch bệnh phát sinh ngay trước mắt, quả thật là có thể lấy được chính tích!
Sau khi Hoàng Hà mắc lũ, dịch bệnh hoành hành là điều mà mọi người đều lường trước được, không phải lỗi của mình lão, nếu xử lý hoàn hảo, khống chế được con số thương vong, đến lúc nộp hồ sơ lên sửa lại số liệu một chút cho đẹp mắt là đã có thể lập công lớn rồi.
Đừng nói chỉ là lập công chuộc tội, thăng thêm một cấp bậc cũng không phải là không có khả năng!
Có điều tại sao vị Phủ dụ sứ này lại cố tình nhắc nhở lão?
Nghi ngờ vừa mới dấy lên đã nghe thấy Thôi phó quan nói: "Thật ra thì bổn quan cũng có quan hệ mật thiết với Quy Đức tướng quân."
Quy Đức tướng quân chính là Chuyển vận sứ Hoài Nam mới nhậm chức Trịnh Sở Chi đó phải không?
Lòng Lữ Lương Sĩ vừa bị lay động lại có hơi lưỡng lự chưa thế quyết, trước khi Tần vương ngã ngựa, lão vẫn luôn ở trên chiếc thuyền này, có điều vì địa vị thấp kém, lời nói không đủ sức thuyết phục nên mới không bị kéo vào trong bè đảng, Tần vương rớt đài rồi, lão liền như bèo nước mất rễ, trên không trời dưới không đất, muốn dựa vào An phủ sứ Hoài Nam để được vào phe cánh Thái tử, nhưng người ta đường đường là đại quan nhị phẩm muốn gặp là gặp, muốn vào là vào được hay sao?
Trái lại lão muốn thông qua cấp trên của mình là Tri phủ Dương Châu để ngồi lên cái ghế An phủ sứ Hoài Nam hơn, tuy nhiên trừ mỗi quý đến Nha môn báo cáo ra thì căn bản không có cơ hội bước chân vào cửa Tri phủ.
Giờ đây được vị Khâm sai đại nhân này nhắc nhở, lại chủ động nói gã có quan hệ với phủ Trịnh quốc công, chẳng lẽ ngụ ý mình thuộc đảng Tần vương, làm việc cần phải nể mặt phủ Trịnh quốc công, là đang chỉ điểm lão đây sao?
"Khụ!"
Lữ Lương Sĩ đắm chìm vào suy nghĩ của mình bị tiếng ho làm cho hoàn hồn, vội vàng đáp lời: "Biết rồi! Hạ quan biết rồi! Hạ quan nhất định sẽ kiểm soát dịch bệnh thật tốt, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện không may! Đại nhân, nhà trọ này không đủ thoải mái, chi bằng theo hạ quan về phủ tạm trú đi?"
Thôi phó quan phất ống tay áo nói: "Có phải bổn quan đi đâu ở đâu ngươi cũng muốn sắp đặt không?"
"Không không không...!Hạ quan không dám, vậy thì hạ quan cáo lui, đại nhân nghỉ ngơi cho khỏe."
Lữ Lương Sĩ vội vã kêu bọn nha dịch lui xuống khỏi nhà trọ, lệnh cho một vài tên nha dịch ở lại làm những việc Phủ dụ sứ sai phái, kêu thêm mấy tên bộ đầu để ý động tĩnh của Phủ dụ sứ để kịp thời về báo cáo hành tung.
Vừa về đến Huyện nha đã không nhịn được gọi đám phụ tá đến, thuật lại những lời nói của Phủ dụ sứ lại một lần nữa, hỏi phụ tá xem trong lời này có ngụ ý gì.
Phụ tá râu dài nói: "Ý trên mặt chữ thì đúng là giống như là để bảo vệ ngài.
Dịch bệnh có thể nghiêm trọng cũng có thể không, nếu như để nó phát triển thành đại nạn thì bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém, ngược lại nếu kịp thời khống chế được thì chính là chính tích cứu được vạn người, dù có mười vụ án như vụ Đặng Vắn An cũng có thể chuyển nguy thành an."
Lữ Lương Sĩ: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng Phủ dụ sứ đến đây đầu tiên là cải trang vi hành, sau đó kẹp thương mang gậy một phen, lời trong lời ngoài muốn xử lý vụ án công bằng, ta thấy không giống như có lòng tốt."
Phụ tá phe phẩy quạt: "Cũng không phải, hành động của Phủ dụ sứ này nói rõ hắn thật sự muốn chỉ điểm đại nhân đấy! Hắn mở đầu bằng cách kẹp thương mang gậy gọi là sát uy bổng ra oai phủ đầu, dù sao cũng chỉ là phần mở đầu bình thường nhất trong quan trường thôi, hơn nữa ngài đã mang thi thể sư gia đến đó rồi, tuy nói là để phủi sạch quan hệ, nhưng cũng vì quá đường đột nên Phủ dụ sứ mới không vui, âu cũng là tình hữu khả nguyên*.
Khâm sai nhấn mạnh hắn đến là vì vụ của Đặng Vấn An ý muốn nói rằng sẽ không quản ngài trị người bên dưới thế nào, phải biết chức trách của Khâm sai chủ yếu là thể xét dân tình, nếu tra ra được chuyện gì từ bách tính, hoặc là dựa vào đám dân bị nạn kia lẫn bệnh dịch lan tràn để tố cáo, đại nhân ngài chạy không thoát khỏi đường chết."
(*) Tình hữu khả nguyên - 情有可原: chỉ tình huống hợp lý, có thể tha thứ được.
Nhắc đi nhắc lại mấy từ chém đầu dọa cho hồn vía Lữ Lương Sĩ bay mất, nhưng nghe bọn họ phân tích xong lão lại miễng cưỡng an tâm.
"Nói vậy thì hắn đúng là người của phủ Trịnh quốc công rồi.
Các ngươi nói xem, lão gia có nên đến cửa thăm hỏi Trịnh vận phó hay không?"
"Có thể viết bức thư tỏ rõ lòng thành, tạm thời đừng đến tận nơi thăm hỏi, vì án Đặng Vấn An mà bị cột vào cùng một thuyền với Tri phủ và An phủ sứ, tùy tiện đến đó chỉ càng khiến ngài bị hiểu lầm thôi, kiểu gì ngài cũng sẽ bị bọn họ vứt bỏ."
"Đúng rồi!" Lữ Lương Sĩ đột nhiên nghĩ ra một chuyện: "Phủ dụ sứ là người của phủ Trịnh quốc công, tất nhiên sẽ phải tìm cách đấu đá với đảng Thái tử, hắn vẫn luôn nhấn mạnh vụ án Đặng Vấn An thật ra là có ý đồ khác đúng không? Có phải muốn nhân cơ hội này đem vụ án đi xử lý đám người An Soái ty, cho nên ám chỉ ta chuyển sang chiếc thuyền kia giúp bọn họ đối phó với soái sứ không?"
Hai phụ tá điên cuồng động não, từ do dự "có thể" đến "tất nhiên" chắc như đinh đóng cột thuyết phục Lữ Lương Sĩ: "Chúng ta tạm thời đừung làm gì cả, cứ để cho bọn họ đấu pháp với nhau đi, đến thời khắc mấu chốt ngài hãy nhảy ra.
Vụ án của Đặng Vấn An này...!Hồ sơ sơ thẩm là do ngài đưa lên, không có cách nào chối bỏ được, chỉ còn cách dùng dịch bệnh để lập công chuộc tội thôi, còn lại khâu phục thẩm có thể đem ra làm thành bài báo."
Lữ Lương Sĩ gật đầu liên tục.
***
Triệu Bạch Ngư trò chuyện cùng với người dân, triệt để hiểu được tình hình ở khu tỵ nạn.
"Ban đầu còn được ăn gạo ngon, sau đó là gạo cũ rồi đến cám trấu, rất nhiều người đã chết đói.
Có người đói không chịu được bèn tìm cách vào trong thành tìm cái ăn, cướp cả xe lương nên bị bắt lại, kết tội loạn đảng chém đầu thị chúng, dọa cho những người dân bị nạn khác và không cho phép bọn họ vào thành náo loạn trật tự trong thành.
Ngươi hỏi vì sao dân bị nạn không đến phủ Kinh Đô, cũng chẳng đến phủ Dương Châu phồn hoa? Bởi vì nửa đường đã bị quân lính xua đuổi hoặc giết chết, không muốn để cho bọn ta đến phá hỏng bộ mặt của phủ lớn!"
"Hoang đường! Đúng là coi trời bằng vung!"
Triệu Bạch Ngư giận đến mức tim cũng đau.
"Ngươi cứ nhìn mà xem, dân bị nạn ở huyện Giang Dương này ước chừng mấy chục ngàn người, toàn bộ đều không được phép vào thành, vẫn đang tràn vào như nước lũ thế kia! Ngươi lại nhìn đi, trước cửa Tri phủ, Tào ty, Soái ty đêm đêm ca múa, vô cùng sạch sẽ, nơi đó có mấy ai liếc mắt đến đám dân bị nạn?" Người dân ôm đứa trẻ đã đói bụng đến chết lặng, kể lể: "Bây giờ dịch bệnh còn bộc phát, phía đằng sau kia chỉ làm một hàng rào ngăn khu dịch, chỉ để cho vào nhưng lại không cho ra —— Đây không phải là hại người sao? Không phải là muốn đẩy người ta vào hố lửa sao?"
Bên cạnh có người nhích tới: "Nghe nói bệ hạ cử Khâm sai tới rồi, nói không chừng hắn có thể mang oan khuất của chúng ta về Kinh Đô đấy."
"Quan lại bao che nhau hết cả thôi!" Dân bị nạn ôm con cười nhạt: "Dù sao ta cũng không ôm hy vọng gì, có thể sống sót rời khỏi khu dịch bệnh này thì chính là vô cùng may mắn, ai còn dám mong đợi có người giúp mình tố oan khuất chứ? Chỉ vài ngày nữa thôi, dịch bệnh sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn, đêm qua ta thấy bên kia mang ra ba thi thể ném vào sau khe núi, có thể thấy đã đến lúc dịch hoành hành, đã vậy còn chẳng có đủ thuốc để dùng nữa."
Nghe vậy, lòng ai nấy đều lạnh xuống, bên ngoài lớp lớp doanh binh, tùy tiện chạy trốn chỉ có nước bị đánh chết tại chỗ, cứ coi như có thể rời khỏi khu bị nạn thì cũng sẽ không có bất kì huyện phủ nào chào đón bọn họ đến, bởi vì đã xem bọn họ như nước lũ mãnh thú, e sợ bọn họ mang dịch tới khắp nơi.
Mặt Triệu Bạch Ngư tái mét, ngũ cảm xuất hiện cùng lúc, tâm tình trở nên phức tạp, chỉ nói có thể tin tưởng triều đình, tin tưởng bệ hạ vẫn luôn sốt ruột vì lũ, lo lắng cho dân bị tai nạn, tham quan tương hỗ từ xưa đã vậy, nhưng phải tin tưởng trời xanh trăng tỏ, dịch bệnh, hồng hoang và cả tham quan đều sẽ được xử lí cả.
Người ngoài không quá tin tưởng Triệu Bạch Ngư, chỉ xem như đó là lời an ủi vô vọng dư thừa mà thôi.
Đến gần khu dịch bệnh, tâm trạng của Triệu Bạch Ngư càng nặng nề hơn nữa, vừa vặn nhìn thấy ba xe dược liệu và hai thái y đi vào, một lát sau thì có một đứa trẻ đẩy xe thùng gỗ đi ra, y liền đuổi theo sau.
Trong thùng gỗ đều là dịch nôn của các bệnh nhân, đứa nhóc thuần thục dọn dẹp, Triệu Bạch Ngư xắn tay áo lên, không sợ hôi thối bước đến giúp một tay, tiện thể hỏi thăm tình hình bên trong.
Đứa nhóc này là dược đồng bên cạnh lão đại phu, nhờ sự trợ giúp của Triệu Bạch Ngư mà lên tiếng khai thật: "Không lạc quan mấy.
Họ nói đây chính là loại dịch chưa từng xuất hiện trước đây, tính lây cực cao, cũng không có triệu chứng nào nằm trong toa thuốc, hai vị thái y vừa tới lúc nãy đã xem bệnh nhân trước, sau đó nghe đại phu miêu tả kĩ các triệu chứng phát bệnh nhưng mặt mày ủ dột ngay, lắc đầu liên tục, có vẻ rất khó giải quyết."
"Không nói nhiều nữa, ta còn phải đi vào hỗ trợ, bên trong không đủ người, bận đến nỗi chân không chạm đất luôn."
Đưa mắt nhìn dược đồng chạy đi, Triệu Bạch Ngư liền tự thuật lại tình hình mình nghe ngóng được trong ngày rồi đưa cho Hải Đông Thanh giao đi, Nghiên Băng cũng chạy đôn chạy đáo hỏi thăm, đến chạng vạng tối mới quay về.
"Ngũ lang, tình hình không ổn rồi."
Chân mày Triệu Bạch Ngư nhíu lại: "Nói đi?"
"Lão thái y có kinh nghiệm dường như cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, một vài loại thuốc cũng đã được thử nghiệm nhưng không có hiệu quả.
Hơn nữa tính lây rất cao, chỉ trong một ngày thôi mà có đến mười bệnh nhân được đưa vào, ba xe dược liệu cũng sẽ nhanh chóng cạn kiệt thôi, thái y lại quá ít."
"Ngươi đi vào khu dịch bệnh sao?"
"Ta lén vào, phát hiện bọn chúng đang chôn xác người ở phía sau, đoán chừng đã chết tầm bảy, tám người rồi.
Lúc dịch bệnh vừa bắt đầu thường sẽ chết nhiều như vậy đấy, tạm thời thì vẫn chưa có loại thuốc nào có thể áp chế được, tình trạng về sau sẽ càng không lạc quan hơn."
Triệu Bạch Ngư gặp khó khăn rồi, đời trước y theo ông ngoại học thuộc lòng rất nhiều toa thuốc ngàn vàng, chỉ là ít tiếp xúc với các toa liên quan đến dịch bệnh, bởi vì y học thời hiện đại rất phát triển, hoàn toàn trực tiếp nghiên cứu thuốc ngừa, vậy nên ông cũng không bắt Triệu Bạch Ngư học cho thuộc những toa thuốc kia.
Chuyện này y không thể giúp được gì cả.
"Trước tiên báo cho Thôi phó quan lấy danh nghĩa Phủ dụ sứ tấu lên phủ Dương Châu, xin tiếp thêm dược liệu và cử thêm thái y đến nghĩ cách ngăn chặn tình hình dịch bệnh."
***
Thôi phó quan nhận được thư hồi âm, gây áp lực cho Lữ Lương Sĩ bắt hắn yêu cầu cấp trên là phủ Dương Châu tăng thêm dược liệu và thái y, Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách ném thư đi, nói với tả hữu phán quan: "Lữ Lương Sĩ được voi đòi tiên!"
Tả phán quan: "Lữ Lương Sĩ thuận lợi đủ đường, trước đây vót nhọn đầu đến phủ Dương Châu cho bằng được muốn vào đảng Thái tử, cơ mà mấy nay đã biệt tăm biệt tích, giống như đã tìm ra