Đêm qua lăn lộn quá lâu, đến lúc mặt trời lên cao ba sào, Triệu Bạch Ngư mới thức dậy.
Khi tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm sau lưng Hoắc Kinh Đường, hai nửa thân trên đều để trần, đắp cùng một chiếc chăn kéo lên đến xương quai xanh, lò than đốt lửa cả đêm đã tắt ngúm, Triệu Bạch Ngư tỉnh giấc vì lạnh.
Y chớp mắt mông lung nhìn chằm chằm dấu răng gần trong gang tấc, dấu vết nằm ngay trên bả vai của Hoắc Kinh Đường, Triệu Bạch Ngư chi cần há miệng là vừa khớp, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng động nhỏ xíu, ngay sau đó là tiếng trách móc bị người nào đó cố tình đè thấp xuống.
Triệu Bạch Ngư bị dọa giật mình, vội vàng vớt quần áo dưới đất choàng lên người, đi chân trần đến gần tấm màn phòng khách nhỏ thò đầu ra nhìn cánh cửa đóng chặt, nhìn thấy mấy chục cái bóng người mờ mờ ảo ảo đứng bên ngoài không nhúc nhích.
Thái giám mắng một tiểu cung nữ: "Nước lạnh rồi hả? Đi, mau đổi nước ấm đến đây.
Bên trong có thể dùng bất cứ lúc nào đấy, ngươi muốn để quý nhân chờ ngươi sao? Không biết phân biệt tốt xấu gì cả!"
"Là cung nhân."
Chẳng biết từ lúc nào Hoắc Kinh Đường đã xuất hiện bên cạnh Triệu Bạch Ngư, nửa người trên khoác một chiếc áo mỏng, tay xách theo một chiếc áo lông chồn trắng phủ lên vai y.
"Trời lạnh.
Không sợ bị cóng à."
Triệu Bạch Ngư hơi lúng túng: "Chẳng phải nói cung nhân sẽ không tới sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Ta chưa có nói vậy."
Triệu Bạch Ngư cẩn thận nhớ lại, đúng Hoắc Kinh Đường chỉ nói nơi này hẻo lánh, nên theo lẽ thường mà nói thì nơi đèn sáng đèn, không thể nào không có cung nhân trông chừng được, y ngượng ngùng che mặt: "Bọn họ chờ bao lâu rồi?"
"Thường thì trời chưa sáng đã tới."
Vậy chẳng phải đã đợi một hai giờ rồi hay sao?
Triệu Bạch Ngư bực bội thở dài, chỉ sợ cung nhân trong cung đều biết đêm qua bọn họ lén lút chạy đến đây quấn quít nhau.
Người khác đón giao thừa, hai người họ thì tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ.
Triệu Bạch Ngư nghẹn giọng lầu bầu: "Không còn mặt mũi gặp ai hết." Y nắm góc áo choàng quấn cả người mình vào trong, ngột ngạt khó chịu hỏi: "Bệ hạ sẽ biết chứ?"
Hoắc Kinh Đường yên lặng hồi lâu mới đáp lại y: "Bệ hạ trăm công nghìn việc, sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này đâu."
Thật ra với cái tính đa nghi của Nguyên Thú đế, tất nhiên là gió thổi cỏ lay hậu cung đều nằm trong lòng bàn tay của ông ấy.
Có điều bây giờ Triệu Bạch Ngư chỉ muốn biến thành con rùa rụt cổ, cho nên y chọn cách tin lời Hoắc Kinh Đường, ít ra thì trái tim có được chút an ủi.
Hoắc Kinh Đường bỗng lớn tiếng gọi: "Vào đi."
Hắn vừa ra lệnh, cung nhân ngoài cửa đã nối đuôi nhau vào, rửa mặt, thay quần áo đến cả hàng nút cũng đều có cung nhân làm thay, Triệu Bạch Ngư cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc cung nữ giúp y thắt đai lưng bèn lên tiếng từ chối, tự mình làm luôn.
Hoắc Kinh Đường lại thích ứng rất tốt, tự nhiên giơ tay nhấc chân tiếp nhận sự phục vụ của cung nhân, thần sắc lạnh lùng lộ ra hời hợt và kiêu ngạo, cũng đứng đắn hơn, cất bớt sự tùy tiện ngang ngược không chịu trói buộc khi ở phủ quận vương.
Thời khắc này Hoắc Kinh Đường mới khiến cho Triệu Bạch Ngư tin chắc rằng hắn thật sự sinh sống trong hoàng cung gần mười năm trời, là dòng dõi thiên hoàng quý tộc hàng thật giá thật.
Triệu Bạch Ngư rửa mặt xong, Hoắc Kinh Đường đã đứng chờ y ở hành lang.
"Về phủ quận vương sao?"
Hoắc Kinh Đường còn chưa lên tiếng, thái giám dẫn đầu đã nhanh miệng đáp: "Bệ hạ truyền lệnh, mời tiểu quận vương và quận vương phi đến cung Phúc Ninh dùng bữa.
Quận vương điện hạ, bệ hạ còn chưa dùng bữa sáng, nói phải đợi hai vị, cũng không cho phép nô tỳ thúc giục, rằng là năm mới vừa đến, khắp chốn mừng vui, cho hai vị dậy muộn một chút.
Trừ Thái hậu và Quận vương điện hạ, nô tỳ chưa từng thấy ai có thể để cho bệ hạ chờ đợi.
Điện hạ nhìn điện Phúc An này xem, mười năm sau khi ngài đi, mỗi ngày đều có người lau dọn quét tước nhưng không cho ai dọn vào ở, cũng không được phép làm hư hại bất kì món đồ nào bên trong...!Bấy giờ trong cung cũng đã có rất nhiều tiểu hoàng tử công chúa, nhưng trong lòng bệ hạ vẫn hiểu ngài rõ nhất đấy, tiểu quận vương."
Hoắc Kinh Đường cuộn tay trong tay áo, sắc mặt lạnh lùng: "Công công lắm mồm lắm miệng vậy, chi bằng vặn bớt lại đi thôi."
Thái giám như phản xạ có điều kiện che miệng lại, sau đó cười gượng buông tay: "Ngài thật biết nói đùa đó, quận vương điện hạ."
Hoắc Kinh Đường: "Trông bổn vương giống như đang nói đùa ư?"
Biệt danh hỗn thế ma vương chắc chắn không phải là một cái danh hão, tuy hắn không vặn lưỡi thật nhưng cũng sẽ đủ khiến cho người kia đau khổ.
Thái giám dẫn đầu vội vàng cung kính cúi đầu, không dám vạ miệng tự cho là đúng nữa.
Có lẽ do Hoắc Kinh Đường thế đơn lực bạc, mười mấy năm hắn không sống trong hoàng cung nên đám cung nữ thái giám này vẫn luôn xem thường khinh rẻ, một tên thái giám thôi mà cũng dám mặc sức cậy già lên mặt khuyên nhủ.
Đến cung Phúc Ninh, đồ ăn đã được chuẩn bị xong xuôi, nhưng Nguyên Thú đế không có ở đây.
Đại thái giám cung kính thỉnh an rồi giải thích: "Thái hậu nghe nói quận vương điện hạ qua đêm ở trong cung, còn định ở lại cung dùng bữa nên nói muốn sang đây, bệ hạ đã tự mình đi đón lão nhân gia, điện hạ, quận vương phi xin hãy chờ chốc lát."
Triệu Bạch Ngư có chút hồi hộp, tình cảnh này hoàn toàn khác với những lúc bình thường luôn phải cẩn trọng khi gặp hoàng đế, bây giờ ông ấy đứng trên cương vị là người thân ruột rà của Hoắc Kinh Đường, đến nhà gặp bậc phụ huynh của bạn trai tất nhiên là y phải luống cuống tay chân rồi, Triệu Bạch Ngư chỉ sợ mình cư xử thiếu tự nhiên trên bàn ăn.
Đang lúc bối rối, một đoàn người đã bước vào điện, hơn nửa thái giám bị giữ lại bên ngoài, một nhóm nhỏ theo vào hầu hạ, đi đằng trước chính là Nguyên Thú đế trong bộ thường phục màu đỏ thẫm và Thái hậu với tư phục xanh đậm.
Năm nay Thái hậu đã sáu mươi tuổi, năm hoa giáp vốn nên tổ chức tiệc mừng thọ lớn, không may vướng phải nhiều việc, nạn lụt Hoài Nam và dịch bệnh đồng thời bùng nổ, Nguyên Thú đế cố chấp làm theo ý mình, tính không thèm màng đến dư tình của bá tánh nên định tổ chức luôn nhưng bị Thái hậu ra mặt ngăn cản, chỉ làm bữa tiệc nhỏ ở điện Từ Minh của bà thôi là được.
Người già có thể sống đến sáu mươi tuổi cũng coi như sống lâu rồi, người nhà bình thường cũng sẽ chú trọng việc ăn mừng chứ đừng nói chi Thái hậu một nước.
Nhưng cuộc sống nhân dân cực khổ, Thái hậu kiên quyết kêu ngưng, khuyên can Nguyên Thú đế không được tự làm theo ý mình, có thể thấy rằng đây là một người đàn bà có tầm nhìn xa về chính trị và rất quyết đoán.
Thái hậu từ ngoài điện đi vào, vóc dáng cao và đầy đặn, tuy đã sáu mươi nhưng được chăm sóc rất tốt nên tóc đen còn dày, nếp nhăn trên mặt cũng ít, da dẻ căng bóng, loáng thoáng có thể thấy được dáng vẻ phong nhã hào hoa thời trẻ.
Hoắc Kinh Đường chắp tay cúi đầu: "Kinh Đường tham kiến hoàng tổ mẫu, tham kiến bệ hạ."
Triệu Bạch Ngư cũng hành lễ theo: "Thần tham kiến Thái hậu, tham kiến bệ hạ."
Hoắc Kinh Đường nghiêng đầu nhìn y, khẽ nói: Gọi sai rồi.
Triệu Bạch Ngư căng thẳng đến nổi đau thận chỉ coi như không nhìn thấy gì.
"Đứng lên đi." Thái hậu bước đến trước mặt Hoắc Kinh Đường, nâng gò má của hắn lên quan sát: "Khí sắc không tệ, khỏi bệnh rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường vẫn giữ nguyên sắc mặt: "Bệnh nhẹ mà thôi, ai lại đi khua môi múa mép chuyện này đến bên tai ngài thế?"
"Còn gạt ta à?" Thái hậu vỗ lên cánh tay Hoắc Kinh Đường, kéo hắn đến bên bàn: "Nếu không phải ngày trước bên chỗ Tĩnh vương làm ầm lên, thì chờ linh đường của con cũng bày xong rồi mới cho ta hay đúng không? Mấy đứa con cháu các ngươi cứ học thói báo tin mừng không báo tin buồn, chỉ sợ trưởng bối lo lắng mà gọi là hiếu thuận sao! Sau này không được làm như vậy nữa!"
Bàn tay kéo Hoắc Kinh Đường đi vẫn không thả ra, Thái hậu giống hệt như một bà nội bình thường trên đời này, dặn dò liên miên không dứt: "Nếu như con xảy ra chuyện gì, ta phải giải thích với phủ Thôi quốc công thế nào đây? Rồi sau này xuống suối vàng, bà già này có mặt mũi đâu mà gặp mẹ con?"
Hoắc Kinh Đường cười xòa đáp lời: "Tôn nhi người hiền tự có thiên tướng, bây giờ chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao ạ?"
Thái hậu chắp tay niệm a di đà phật: "Bớt sát sinh, niệm phật nhiều, Phật tổ có linh, chắc chắn sẽ phù hộ các con bình an...!Con có thường chép tâm kinh không? Mỗi ngày có đọc thầm tâm kinh không? Mùng một mười lăm có đến chùa Bảo Hoa ăn chay niệm phật không?"
Hoắc Kinh Đường: "Mùng một mười lăm không thường đi, nhưng có trai giới."
Thái hậu nghe vậy thì hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn Hoắc Kinh Đường tràn đầy yêu thương: "Trong số con cháu dưới gối ai gia, chỉ có Tử Uyên tâm thiện nhất."
Triệu Bạch Ngư: "..." Hôm nay có lẽ y đã biết được người dẫn dắt Hoắc Kinh Đường vào cửa Phật là ai rồi.
Thái hậu ngồi trên chủ vị, Nguyên Thú đế ngồi bên cạnh bà, Hoắc Kinh Đường thì ngồi bên kia, Triệu Bạch Ngư còn đang ngập ngừng tại chỗ.
Hoắc Kinh Đường bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu lang, ngồi đây."
Triệu Bạch Ngư theo bản năng chú ý đến phản ứng của Nguyên Thú đế và Thái hậu, sắc mặt của Nguyên Thú đế vẫn như thường, không nhìn y, ngược lại Thái hậu thì tặng cho y một nụ cười ôn hòa.
"Đến đây đi." Mắt thấy Triệu Bạch Ngư ngồi xuống, Thái hậu mới đánh giá y một lượt, hồi lâu mới nói: "Không giống Xương Bình, mà giống với Trạng nguyên lang hai mươi năm trước.
Hoàng đế, con thử nhìn xem có giống hay không?"
Nguyên Thú đế ngước mắt nhìn Triệu Bạch Ngư: "Đúng thật là không giống Xương Bình một chút nào."
Thái hậu đột nhiên nói: "Tính tình cũng không giống."
Mi mắt Triệu Bạch Ngư run lên, cánh tay buông lỏng bên người vô thức căng chặt, tựa như lúc này mới nhận ra ngoài mặt y và Thái hậu, Nguyên Thú đế còn có một mối quan hệ thân duyên thế này.
Thái hậu: "Căng thẳng à?"
Triệu Bạch Ngư cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thần thấp cổ bé họng, kiến thức nông cạn, lần đầu dùng bữa với Thái hậu và bệ hạ, chỉ sợ ngự tiền thất lễ."
Thái hậu bật cười: "Ngươi ngược lại rất thành thật, tâm cũng thiện." Bà liếc thấy vòng Phật trên tay Triệu Bạch Ngư, không khỏi thắc mắc: "Ngươi cũng tin Phật sao?"
Triệu Bạch Ngư nắm vòng Phật, chưa kịp trả lời, Hoắc Kinh Đường đã cầm tay y nói với Thái hậu, "Ngày đại hôn của tôn nhi, hoàng tổ mẫu ra ngoài lễ Phật nên không gặp, bây giờ có thể bù lại một tách trà tân nhân được không ạ?"
Câu hỏi này khiến Thái hậu thoải mái cười to: "Hoàng đế, con nói xem có phải trong lời Tử Uyên có ý gì không?"
Nguyên Thú đế cười nhạt: "Đòi quà ngài ấy mà.
Ngày tân hôn, nó chỉ nhận quà còn người thì chặn ngoài cửa không cho vào, cả Kinh Đô này chưa từng thấy ai hồ đồ chẳng sợ gì như nó đấy!"
Thái hậu vô cùng vui mừng, gọi Triệu Bạch Ngư đến bên cạnh mình, sau đó cởi vòng ngọc bội tinh xảo thuần chất trên cổ tay trái của mình ra nhét vào tay y, bấy giờ mới cẩn thận nhìn ngũ quan y, tựa như muốn xuyên qua đường nét ấy tìm kiếm bóng dáng của Xương Bình.
Cuối cùng vẫn không tìm được chỗ nào tương tự, sự nhiệt tình của Thái hậu có giảm sút một chút, chỉ vỗ mu bàn tay Triệu Bạch Ngư nói: "Đây là quà ra mà mắt mẫu phi ban cho ta, nhân ngày ta cùng tiên đế vào cung gặp mặt sau ngày cưới."
Triệu Bạch Ngư từ chối: "Quý giá quá..."
"Dù có quý đi nữa thì người cũng đi rồi, không so được với người sống.
Ngươi vừa là cháu ngoại của ta, cũng là cháu dâu của ta, quan hệ gần gũi thế này mà còn chẳng đáng giá bằng chiếc vòng cỏn con này hay sao?" Thái hậu nhìn chằm chằm vòng ngọc một lúc, thuận miệng hỏi: "Những năm này có thư từ qua lại với Xương Bình hay không?"
Triệu Bạch Ngư giương mắt đáp: "Không có."
Thái hậu nhìn y chằm chằm: "Chẳng lẽ từ khi ngươi ra đời vẫn luôn không gặp mặt Xương Bình sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Thái hậu quên rằng công chúa thân mang tội, bị cách chức đến Giang Nam, không có chỉ không được trở về rồi ạ."
"À, phải, ai gia hồ đồ rồi." Thái hậu chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Xem ta ham nói chuyện này, tất cả đều ngồi xuống ăn đi, hôm nay là tiệc nhà, cứ tự nhiên như đang ở nhà mình thôi."
Triệu Bạch Ngư cười một tiếng đáp lại, nhưng suốt cả buổi không dám lơ là chút nào.
Ăn không nói ngủ không nói, bàn tiệc yên lặng đến tận lúc dùng bữa xong, Thái hậu mới nói với Nguyên Thú đế: "Ta về điện Từ Minh đây, không quấy rầy các con nữa, Tử Uyên ở lại lâu thêm chút nữa ôn chuyện với Hoàng đế đi."
Hoắc Kinh Đường: "Ngày trước ta lục soát được một bản kinh đơn mà đại sư Huyền Trang đi Tây Thiên thỉnh về ở hoàng thất Đại Hạ, đã cho người phiên dịch thành kinh văn, trở về sẽ phái người đưa vào cung cho hoàng tổ mẫu."
Thái hậu là người thật lòng kính Phật, vui đến nỗi cười không khép nổi miệng: "Tốt quá, ai gia chờ."
Cung tiễn Thái hậu xong, Nguyên Thú đế cho người dọn dẹp bàn tiệc rồi lui ra.
Hoắc Kinh Đường lập tức chắp tay: "Nhà thần còn có việc bận, xin được cáo lui trước."
"Đứng lại!" Nguyên Thú đế trợn mắt nhìn hắn, tức giận mà không thể bộc phát, giống như người cha cảm thấy áy náy nhưng không giữ được lý trí.
Rồi ông phất tay áo, hạ ngón tay về phía Triệu Bạch Ngư: "Ngươi ở lại đánh cờ với trẫm."
Hoắc Kinh Đường nghiêng người ngăn trước Triệu Bạch Ngư, biểu cảm lạnh như băng: "Hắn là tiểu lang của ta, phải cùng vào cùng ra với ta."
Một tiếng xưng thần, hai tiếng gọi tiểu lang, đều là mồi lửa nhạy cảm đốt lên cơn giận của Nguyên Thú đế.
"Trẫm không có hỏi ngươi.
Triệu khanh, ngươi nói đi."
Triệu Bạch Ngư bước ra, cung kính chắp tay nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thần làm chủ trung quỹ trong phủ quận vương, một đêm không về nhà, chỉ sợ công việc trong phủ đã chất chồng, cần phải mau trở về nhà mới được."
"Nếu như trẫm lấy danh nghĩa là cậu ngươi giữ ngươi lại, ngươi cũng từ chối sao?"
Đại thái giám đứng phía sau lưng Nguyên Thú đế không ngừng nháy mắt, ra hiệu cho hai người đừng cố chấp, mau nghe lời Nguyên Thú đế ở lại đi, không thấy giọng của bệ hạ đang rất tức giận à?
Ấy vậy mà Triệu Bạch Ngư vẫn rũ mắt đáp: "Tôn ti khác biệt, vi thần không dám."
Đại thái giám quyết định làm ngơ luôn, nhìn thấy Lâm An quận vương nhếch mép là mặt mũi nhăn nhíu lại khổ sở, ôi, hai vị này đúng là kẻ nắp người nồi phối hợp với nhau, cái tính khí đáng ghét của tiểu quận vương là do bệ hạ dung túng mà ra chứ còn đâu, còn tiểu quận vương phi nữa, lá gan sao còn lớn hơn cả ngày trước nữa vậy nhỉ?
"Giỏi! Hay cho tôn ti khác biệt! Cút —— cút về cho trẫm, nếu như đã thích ở nhà, thì thời gian này cũng đừng ra khỏi phủ nữa!"
Cấm túc?
Đại thái giám bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, liều mạng cầu nguyện cho hai vị chủ tử mau nhận ra sai lầm, nói lời xin lỗi, hạ một bậc thang cho bệ hạ là được.
Nhưng Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư lại đồng loạt chắp tay, nhất trí bước cùng một bước: "Tạ chủ long ân."
Nói xong cùng lui ra ngoài.
Nguyên Thú đế: "——!" Ông cáu giận vỗ ngực, tuy vậy không thể nào mặt dày mà kêu hai người lăn trở lại đây được.
Vì vậy vào sáng sớm của ngày đầu năm mới, Nguyên Thú đế vẫn đi qua đi lại trong tẩm cung của mình, trong đầu tự hoài nghi về chính bản thân ông, chẳng lẽ ông đã bị người hận quỷ ghét đến mức này rồi, chứ cớ vì sao mà hai thằng oắt con kia chẳng có chút gì gọi là kính sợ ông chứ?
Đến trưa, Đông cung, Ngũ hoàng tử cùng các hoàng tử khác đều tập trung đến chờ được gặp vua.
Nguyên Thú đế vẫn còn đắm chìm trong nỗi phiền muộn, không chút nghĩ ngợi gì thẳng thừng từ chối gặp, tuy nhiên đã gọi Đại thái giám quay lại, lệnh cho lão đem bánh ngọt trong điện đưa ra ngoài, nói là thưởng cho các hoàng tử, ai nấy đều có phần.
Đại thái giám đi một lượt rồi quay lại, Nguyên Thú đế bèn hỏi: "Đám người Thái tử nhận được bánh ngọt phản ứng thế nào?"
Đại thái giám đáp: "Các hoàng tử cảm động đến rơi nước mắt lã chã, ngưỡng mộ và biết ơn đến nỗi không nói ra thành lời."
Nguyên Thú đế hài lòng gật đầu, tâm trạng được an ủi đôi chút.
Đại thái giám: "..."
Nói như vậy, mọi chuyện là thế nào?
***
Trên ngự đạo, Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường chậm rãi đi về phía trước.
"Lúc nãy ta căng thẳng quá, chưa ăn no nữa."
"Nhìn thấy rồi." Hoắc Kinh Đường móc một phần bánh ngọt được gói bằng khăn tay trong tay áo rộng ra, liếc nhìn y cười: "Thuận tay trộm đấy, chắc tiểu lang không phát hiện đâu nhỉ."
Triệu Bạch Ngư vô cùng ngạc nhiên: "Trước mặt mọi người mà khả năng tiện tay trộm dê vẫn tuyệt