Ngụy bá mặc đồ theo phong cách giang hồ, bước vào nhà từ trong màn mưa, gác trường kiếm lại trên cái bàn tròn trong phòng khách, ông cởi áo tơi và nón lá xuống, nhận lấy ly nước gừng đường đỏ mà Triệu Bạch Ngư đưa tới, không để ý nước nóng mà uống một hơi cạn sạch.
"Hàng hóa chất đống ngoài bến thuyền, đã một tháng bến Hồng Châu không có nhiều tàu thuyền ra vào.
Thương bang Cán Tây kiên trì hơn bộ Hộ, nhưng ta đoán là bọn họ nhịn đến cực hạn rồi, nội trong mấy ngày này sẽ hành động thôi." Ngụy bá nói.
Triệu Bạch Ngư: "Chưa đủ, ta cần bọn họ tức nước vỡ bờ mới có thể vội vàng mà phạm sai lầm.
Lúc trước bọn họ thăm dò ta, bị ta đuổi về nên đã biết lập trường của ta rồi, nhất định sẽ đề phòng nhiều hơn." Suy nghĩ một chút, y lại nói: "Hay là đi tìm người đến bến tàu theo dõi, hù dọa bọn họ một phen."
Nói xong y bèn mặc áo tơi đội nón lá vào chuẩn bị đến Tào ty sứ, Ngụy bá muốn giúp y đi truyền lời nhưng bị Triệu Bạch Ngư ngăn cản.
"Bác đã đi đường mệt mỏi rồi, còn không mau đi nghỉ ngơi đi, chút chuyện nhỏ này không phiền bác phải làm đâu."
Triệu Bạch Ngư vừa nói vừa bước vào màn mưa, chặng đường đến Tào ty sứ chỉ tốn hai phút đồng hộ chạy, y đi thẳng đến chỗ Phán quan Chuyển vận Đậu Tổ Mậu, người nọ vội vàng tiến lên hành lễ.
"Không cần hành lễ, ngươi mau triệu tập một vài người đến bến tàu đi."
Đậu Tổ Mậu sững sốt, "Xin hỏi đại nhân cần người đến bến tàu để làm chi?"
Triệu Bạch Ngư: "Hỏi nhiều làm gì?"
Đậu Tổ Mậu chần chừ chốc lát, vẫn chủ động đáp: "Đại nhân muốn kiểm tra thuyền sao? Không phải hạ quan lạm quyền, nhưng hạ quan có trách nhiệm khuyên can...!Đại nhân kiểm tra thuyền nhưng có danh mục hay không? Phải biết công việc của tất cả các cơ quan vận chuyển Lưỡng Giang, Lưỡng Chiết, Quảng Đông và Phúc Kiến đều thuộc quyền quản lí của Phát vận ty đông nam lục lộ*, ngài mà kiểm tra thuyền chính là vượt quyền.
Mấy tỉnh này đều luôn nhìn chằm chằm vào phủ quan Hồng Châu chúng ta, nếu như ngài phạm phải sai lầm, chiết tử tố tấu ngài cũng sẽ như bông tuyết bay thẳng vào đại nội hoàng cung vậy, nếu mà nghiêm trọng còn có thể mất luôn chức quan đấy."
(*) Lục lộ: trên, dưới, trước, sau, trái, phải.
Ở đây chỉ sáu tỉnh ở sáu hướng.
Chuyển vận sứ quản lý hàng hóa và tài chính của một tỉnh, tên gọi khác là "Tào ty", dù có liên quan đến thủy vận* một chút nhưng không có quyền nhúng tay vào cơ quan vận chuyển, nơi chân chinh có quyền quán lý cơ quan vận chuyển và tất cả mọi việc lớn nhỏ là Phát vận ty.
(*) Nguyên văn từ này là "tào vận", vì trước giờ mình toàn edit nó là thủy vận thôi, mình để giải thích ở đây dành cho ai có thắc mắc vì sao gọi là Tào ty mà không dùng luôn tào vận, hai từ cùng có nghĩa là vận chuyển hàng hóa bằng đường sông.
Phát vận ty quan trọng nhất của Đại Cảnh là đông nam lục lộ và tam môn bạch ba*, cái trước chủ yếu quản sự vụ thủy vận của sáu tỉnh đông nam.
(*) Bộ phận vận chuyển tam môn bạch ba của Phát vận ty được thành lập vào thời nhà Tống, phụ trách việc vận chuyển bằng đường thủy từ ba cửa Hoàng Hà đến Biện Hà và vận chuyển lương thực từ Thiểm Tây về kinh đô.
Công việc của Tào ty và Phát vận ty chồng chéo lên nhau nhưng hai bên không can thiệp lẫn nhau, Tào ty chuyên thu thuế tính tiền của tỉnh, Phát vận ty quản lý thủy vận, có toàn quyền với vận mạng.
Hai bên cùng có trách nhiệm làm việc cho Tam ty, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng chức quan của Phát vận sứ cao hơn Chuyển vận sứ.
Triệu Bạch Ngư sờ vòng Phật, cười nói: "Ngươi nói gì thế? Mấy ngày trước mới có một tốp quan lương vận chuyển từ Cát Châu tới, ta chỉ ra bến thuyền kiểm tra một chút thực hiện chức trách thôi, sao lại nhắc đến vượt quyền?"
Ngoài việc xử lí thu thuế một tỉnh, Tào ty còn có một việc quan trọng nữa đó là thay triều đình chọn mua lương thực, thường gọi là địch lương.
Đem số quan lương mua được đó đến cơ quan vận chuyển, để cho bọn họ phụ trách áp tải hồi kinh.
"Nghe nói Tào ty sứ tiền nhiệm đã phát hiện muối lậu trong quan lương, đúng chứ?"
Đậu Tổ Mậu giật nảy mình, vội vàng phủ nhận: "Đều là tin vịt thôi, làm gì có chuyện đó! Giấu muối trong quan lương là tội nặng chém đầu! Đại nhân đừng chỉ nghe những lời đồn đãi đó, tránh để bản thân mang tiếng vu oan đồng liêu."
Triệu Bạch Ngư: "Ta cũng là nghe người ta nói nên hỏi ngươi một chút thôi.
Nếu như trong quan lương thật sự có giấu muối lậu, chẳng phải triều đình sẽ trách ta sơ suất trong giam sát sao?"
Y xoay vòng Phật quanh cổ tay, để lộ ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, tìm ngươi sắp xếp cho mấy người đến bến thuyền kiểm tra theo thông lệ mà thôi, nói nhảm nhiều thế làm gì? Nếu ngươi nhắm không làm được thì mau đổi một người khác đến đây!"
Đậu Tổ Mậu vội đáp: "Vậy hạ quan sẽ đi tìm người ngay ạ."
Ra đến tiền đường, Đậu Tổ Mậu gọi nha dịch đi tìm người, sau đó quay đầu nhìn Triệu Bạch Ngư ở bên trong rồi nhanh chóng gọi một tên nha dịch khác đến dặn dò: "Đến Phát vận ty, nói Tào ty sứ tìm người ra bến thuyền kiểm tra quan lương, còn hỏi thăm chuyện muối lậu."
"Tìm được chưa?" Triệu Bạch Ngư hối thúc.
Đậu Tổ Mậu vội vội vàng vàng: "Đây, hạ quan đây.
Đại nhân ngài xem, người có thể dùng trong Nha môn ta đều được gọi đến đây rồi."
Tám nha dịch xếp thành một hàng trước mặt, cao thấp mập ốm đều có nhưng không phải là người rất khỏe mạnh, hơn nữa số lượng này ít quá.
"Chỉ có nhiêu đây thôi sao?" Triệu Bạch Ngư cau chặt mày.
Đậu Tổ Mậu hồi hộp trong lòng, nhưng mặt vẫn giữ được bình tĩnh, đáp chắc nịch: "Đại nhân, Nha môn ta bề bộn công việc, ngài nhìn đi, chúng ta còn phải sắp xếp người đi thu tiền thuế đất trong tỉnh, phải bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho mùa xuân năm sau ngay từ bây giờ, cho đến khi triều định phát chính lệnh kêu ta địch lương.
À phải, còn cả thương thuế lớn nhỏ, thuế linh tinh nữa, chúng ta đều phải phái người đi đến Nha môn các phủ châu để kết giao thăm hỏi, quả thật chỉ có thể tìm được từng này người thôi ạ."
Nha môn thiếu thốn nhân viên nghiêm trọng, bỏ đi, dù sao mục đích lần này ra bến thuyền cũng chỉ là để hù dọa thương bang thôi mà.
***
Nha môn Phát vận ty đông nam lục lộ.
Người của Nha môn Chuyển vận ty nói với nha dịch ngoài cửa mấy câu đã được cho vào, Phát vận sứ Thủy Hồng Lãng vỗ bàn quát lên: "Thanh thiên chó má! Ta thấy là ngang ngược tự cao đấy, không có bằng chứng gì mà dám đưa người đến vượt quyền, nhúng tay vào chức vụ của Phát vận ty, Lăng Đầu Thanh cũng không dám làm như vậy! Y nghĩ quan trường Lưỡng Giang cũng dễ xơi như ở Hoài Nam hay sao?"
Phát vận ty đông nam lục lộ quản thủy vận sáu tỉnh, là cơ quan vận chuyển có cấp bậc cao nhất Đại Cảnh, vì vậy có đến hai Phát vận sứ cùng phẩm cấp.
Một Phát vận sứ còn lại là Điền Anh Trác cũng đang ở đó, trông gã bình tĩnh hơn nhiều: "Địch lương trong tỉnh đúng là do Triệu Bạch Ngư quản lý, y thực hiện chức trách, không thể cho là lạm quyền.
Có điều hành động này cũng tính là đang gây hấn, nếu như thật sự để cho y tra ra thuyền chở quan lương lén lút chở muối lậu, bên trên truy cứu trách nhiệm, thì tội của Phát vận ty —— "
"Ôi dào! Ngươi nói chuyện gì mà ta không biết đi được không?" Thủy Hồng Lãng bực bội: "Chẳng phải ba trăm ngàn thạch muối lậu của Diêm bang đêm nay lên đường hay sao? Một triệu rưỡi thạch muối lần trước đều chìm xuống nước cả rồi, vốn gốc của mọi người còn chưa về, chẳng lẽ còn muốn quá khứ lặp lại lần nữa? Diêm thương Lưỡng Giang và các đồng liêu đều không vừa lòng, nói đến tận bên tai ta rồi này."
"Ngươi nghe ta nói xong đã, tối nay vẫn lái thuyền như cũ đi." Điền Anh Trác nhìn màn trời âm u: "Ông trời cũng đang giúp chúng ta đấy, đổ mưa cả ngày, Triệu Bạch Ngư có bản lĩnh thông thiên diệt địa cũng không thể giương buồm đuổi kịp thuyền ngoài sông trong thời tiết ma quỷ này.
Y không có người nào để dùng, không có quyền điều binh, dù cho có phát hiện ra điều khác thường thì có thể làm sao? Ngươi nhìn sáu tỉnh đông nam này xem, có binh có chốt nào mà y có thể điều động được hay không!"
Thủy Hồng Lãng nhớ ra bốn tỉnh ba mươi tám phủ đều có người mình, thường xuyên lui tới Lưỡng Chiết, bấy giờ mới an tâm lại.
"Ta nghe nói lúc trước y làm kinh quan ngũ phẩm ở Nha môn Thuế vụ ty thủy vận, lúc tra thủy bận còn ra đòn với bộ Hộ, nói là cho người đem dây xích ra giăng ở bến thuyền, kéo ngã những tàu thuyền kia, vang danh một thời, cơ quan vận chuyển nghe tiếng biến sắc, cũng đã truyền tới Phát vận ty đông nam chúng ta rồi đấy thôi." Thủy Hồng Lãng khịt mũi coi thường, "Toàn là mấy chiêu thức thấp kém, đến Lưỡng Giang làm thế cũng vô ích thôi."
"Vậy vì sao ngươi lại nôn nóng?" Điền Anh Trác ung dung: "Ban đầu Triệu Bạch Ngư so chiêu với bộ Hộ, chẳng phải đến cuối vẫn cúi đầu đó sao? Ta thấy chẳng có gì chứng minh y là thanh thiên không a dua cả, suy cho cùng thì cũng chỉ là người thường mà thôi."
Thủy Hồng Lãng gọi mấy người tới: "Đến bến thuyền đi, lúc về phải nói hết những chuyện đã xảy ra cho ta nghe."
Gã muốn xem kịch vui.
***
Ra đến bến thuyền, mưa gió càng mãnh liệt hơn, trước mắt là một mảnh mờ mịt, mặt sông trắng xóa căn bản không thể nhìn thấy được bờ bên kia, tựa như thứ ở trước mặt đang là đại dương mênh mông vậy.
Quả nhiên khóa sông không thể dùng cho bến thuyền Cán Giang, không có dây xích nào đủ dài ngang bằng với bề ngang của Cán Giang, nhân công cũng không đủ.
Mưa to như thác đổ, Đậu Tổ Mậu hét lớn: "Đại nhân, phía trước có hai chiếc thuyền, vừa mới nhổ neo thôi, có cho người ra bến thuyền gọi lại hay không?"
Triệu Bạch Ngư đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc thuyền chở quan lương từ Cát Châu tới, lúc này mới giơ tay: "Đi gọi thuyền dừng đi."
Đậu Tổ Mậu lập tức giơ tay ra hiệu cho nha dịch lên bờ kêu to, bốn người theo nhau đi, tiếng nói lớn xuyên qua màn mưa rơi vào trong tai Triệu Bạch Ngư, mà đứng ở chỗ y cũng có thể nhìn thấy người trên thuyền rõ ràng nghe được, nhưng phản ứng lại là hành động chuyển bánh lái tăng tốc độ.
Chưa đến một nén nhang, hai chiếc thuyền đã chạy tuốt đến chân trời, chỉ còn lại một dấu vết mờ căm.
Đậu Tổ Mậu nổi nóng: "Nghe tiếng Tào ty mà lại dám bịt tai không nghe, thật là to gan quá đi mà! Nhất định là có vấn đề! Đại nhân, chúng ta có cần phái binh đuổi theo không? Hoặc là thông báo cho người đến bến thuyền trước chặn thuyền?"
Triệu Bạch Ngư: "Trong tay bổn quan có binh à?"
"Đây..." Đậu Tổ Mậu chần chừ rồi chớp mắt trả lời: "Có thể cho người bẩm báo lên Soái sứ, phái binh trợ giúp."
Triệu Bạch Ngư: "Không có bằng chứng, Soái sứ dựa vào cái gì để xuất binh?"
Đậu Tổ Mậu bày ra thái độ vội vàng: "Vậy thì cho người ra cửa khẩu chặn thuyền —— hai chiếc thuyền này công khai chống đối Tào ty, theo lệ phải ra lệnh lục soát, nhất định vấn đề không nhỏ, nói không chừng thật sự giấu muối lậu trong quan lương đó ạ! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đại nhân, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội kiến công lập nghiệp tốt như vậy được."
Triệu Bạch Ngư tức cười, "Nếu ngươi đã hăng hái tranh lên trước như vậy, tuần tra bến thuyền một tháng tới giao cho ngươi, phải đảm bảo mỗi một chiếc thuyền vận chuyển quan lương trừ gạo lương thì không được xuất hiện bất kì thứ gì khác không nên xuất hiện! Đậu phán quan, bổn quan đã bị tinh thần và thái độ của ngươi làm cho cảm động rồi đấy, chớ để cho bổn quan thất vọng."
Đậu Tổ Mậu sững sờ, biểu cảm hăng hái khẩn thiết trong nháy mắt rút lui, biến thành sầu khổ, chờ Triệu Bạch Ngư đi rồi lập tức vả miệng mình: "Ai kêu ngươi đắc ý này! Ai kêu ngươi biểu hiện tích cực này! Giờ thì hay rồi, tự đi mà ôm phiền phức."
Triệu Bạch Ngư vừa quay người, sắc mặt đã lập tức trầm xuống, y nhận ra vấn đề nằm ở đâu rồi.
Trước kia, dù quan hệ của thương bang Cán Tây và Xương Bình công chúa cùng với Tri phủ Hồng Châu thế nào, y cũng có thể khẳng định được rằng thương bang đã cấu kết với Phát vận ty, quan hệ chặt chẽ là đằng khác.
Mà y là một Chuyển vận sứ vừa không quản được thủy vận, vừa không có quyền điều binh, binh lực không đủ, tất cả đều chỉ là lời nói suông.
Giống như tình huống ngày hôm nay vậy, hai chiếc thuyền kia dù có vấn đề hay không cũng đều nói cho y biết một sự thật, đó là bọn họ không hề sợ hãi, căn bản là không sợ Tào ty.
Vốn là tới dò đường, dọa đám yêu ma ẩn núp trong tối, trái lại vạch trần được vấn đề của bản thân ——
Y chỉ có một thân một mình.
***
Phát vận ty đông nam lục lộ.
Thủy Hồng Lãng vội hỏi: "Thật sự là trông chán chường lắm sao?"
Sai dịch quay về báo cáo gật đầu: "Lúc ấy một hàng nha dịch đứng ở đầu bờ la hét om sòm, thuyền của chúng ta vẫn lướt sóng, đi theo hướng gió chạy xì khói đến tận cuối sông.
Đậu phán quan rêu rao mang binh đuổi theo, Triệu Bạch Ngư kia tức tối nói Không có chứng cứ làm sao điều binh!"
Thủy Hồng Lãng cười ha hả: "Ta thấy là y sức cùng lực kiệt rồi.
Ngày đó chỉ là bất trắc, không ai ngờ thuyền quan trộm chở muối lậu lại bị phát hiện, nhưng dẫu sao Kỷ Hưng Bang mượn chuyện này nhúng tay vào sự vụ thủy vận cũng xuất quân có tiếng, còn Triệu Bạch Ngư bây giờ đến cả chiếc thuyền cũng không lên nổi, làm sao mà có danh mục điều tra?"
Điền Anh Trác liếc gã một cái, đưa ra lời đề nghị: "Đến Quảng Châu và Tuyền Châu, hàng sẽ bị dồn lại tầm một tháng, thông báo với thương bang để bọn họ mau chóng ra tay đi."
Thủy Hồng Lãng thu nụ cười lại, ở bên ngoài gã có thể đồng ý hạ mình nghe theo ý của Điền Anh Trác, những lúc còn lại thì thường không bằng lòng nghe chỉ bảo.
Mặc dù bọn họ là người cùng thuyền, nhưng trên thuyền vẫn chia phe cánh như thường.
Thủy Hồng Lãng không để lộ ra bất mãn trong lòng, gọi người đi thông báo cho Trần La Ô, hắn nên được biết rõ chuyện lớn.
***
Hội quán Cán Tây.
Ông chủ Bình: "Ta đã nói là Triệu Bạch Ngư phô trương thanh thế ngay từ đầu rồi mà các ngươi cứ khăng khăng không tin! Y có thể ra vẻ tài giỏi cũng là vì hai quan trường kia không xoắn thành nút dây thừng giống như Lưỡng Giang chúng ta thôi!"
Phương Tinh Văn cũng bị lay động: "Triệu Bạch Ngư không quyền không người, ba trăm ngàn thạch muối lậu này đã chứng minh được y chỉ là con hổ giấy, nếu như thật sự đối mặt với một chiếc thuyền muối lậu, y cũng không có người nào để dùng."
Trần La Ô do dự: "Nhưng Tam gia đã từng dặn không thể xem thường Triệu Bạch Ngư."
Phương Tinh Văn: "Trước khác nay khác, chúng ta còn có Phát vận ty đông nam lục lộ làm hậu thuẫn, còn phải sợ một Tào ty sứ không quản được thủy vận sao? Ta thấy là Tam gia cũng bị thứ danh tiếng thêu dệt đó hù dọa rồi, chúng ta chờ lâu như vậy mà Triệu Bạch Ngư còn không có động tĩnh gì lớn, chẳng lẽ tất cả mọi người ở bốn tỉnh ba mươi tám phủ này đều phải chờ Triệu Bạch Ngư ra chiêu ư? Y không hành động, mọi người cũng phải chết đói luôn hay sao?"
Trần La Ô tiếp tục chần chừ.
Ông chủ Bình theo sát khuyên nhủ: "Hay là cứ đợi thêm mấy ngày nữa? Nhưng mà các thủ tục khác đều đã được làm xong hết rồi, đến lúc đó chỉ cần hàng lên thuyền, luân phiên ra cửa biển là được."
Trần La Ô: "Làm như các ngươi nói đi."
***
Dù một mình Ngụy bá cũng đã nhờ được mười người, nhưng không thể nào ra sức với bến thuyền Hồng Châu kéo dài dằng dặc, Triệu Bạch Ngư suy đi nghĩ lại, quyết định bày lại trò cũ, đó là cho người đến nha hàng thuê công nhân.
Chạy khắp phủ Hồng Châu, nha hàng lớn nhỏ vừa nghe nói Tào ty sứ hỏi thuê là răm rắp từ chối ngay, thậm chí nha hàng ở phủ lân cận chỉ nghe đến yêu cầu đi bến thuyền tuần tra thôi đã không nói hai lời mà từ chối rồi.
Dù Ngụy bá và Nghiên Băng có cố gắng thuyết phục thế nào cũng không lay động được nha hàng, Triệu Bạch Ngư cũng không thể dùng quan uy chèn ép bọn họ, người ta không muốn làm việc cho y mà thôi, cũng không phải là phạm pháp.
Ngụy bá trở về từ nha hàng phủ lân cận: "Hết cách rồi.
Ta cũng đã tìm bạn giang hồ hỏi qua, Nha thương lớn nhất Giang Tây là người Hồng Châu, là một trong những thành viên chủ chốt của Hội quán Cán Tây.
Hắn đã đánh tiếng không cho phép bất kì nha hàng nào cho Tào ty thuê người rồi."
Triệu Bạch Ngư sáng tỏ: "Có chuẩn bị mà đến, ta đã bị bọn hò thăm dò hết cả rồi.
Bây giờ ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối."
Nghiên Băng cũng mệt mỏi chạy về, mặt mũi đỏ bừng: "Bến thuyền bến thuyền có rất nhiều thuyền —— chắc là có đến tận ba mươi chiếc lận đó ạ! Nhìn phương hướng thì thấy hầu như đều đến từ Quảng Đông và Phúc Kiến, còn có cả thuyền từ phương bắc nữa.
Cảnh tượng dở hàng dọn hàng vô cùng khí thế, hoàn toàn trái ngược với không khí quạnh quẽ lúc chúng ta mới tới."
Ngụy