Hoắc Kinh Đường cụp mắt: "Bà ấy bắt nạt em à?"
Triệu Bạch Ngư cười đáp: "Bà ta ngoài mạnh trong yếu, tìm ta ra oai mà thôi."
Hoắc Kinh Đường lấy trái cây trong tay áo ra: "Vừa nãy lúc qua chợ nhìn thấy có cửa tiệm bán đào vàng và vải ta liền muốn mua, lúc đó không tiện dừng lại, cuối cùng chạy trở lại mua mới biết đã bán hết rồi, chỉ có thể mua được chút ít vậy thôi."
Đào vàng và vải đều là trái cây đúng mùa.
Đào vàng trồng nhiều ở các huyện châu lân cận phủ kinh đô, còn vải thì trồng nhiều ở phía đông nam, nhờ thủy vận phát triển mạnh mẽ mà ở kinh đô đâu đâu cũng thấy, đến cảnh những tỉnh phủ quanh kinh đô cũng có cửa tiệm bán loại trái này.
Có điều cung không đủ cầu mà giá cả còn cao, Hoắc Kinh Đường cũng chỉ có thể mua được chín quả.
Triệu Bạch Ngư vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu Hoắc Kinh Đường ngồi xuống, cầm chùm vải qua bóc vỏ, đút cho hắn một trái trước, sau đó mới lột một trái khác ra cho mình ăn, thịt quả mọng nước lập tức tràn đầy khoang miệng, kéo theo một vài ký ức tiếc nuối từ rất lâu.
Đời trước triền miên trên giường bệnh, không thể ăn được rất nhiều thứ, nhất là những món dễ gây nóng trong người, trong đó có trái vải.
Triệu Bạch Ngư cảm thấy rất thú vị, đời này cơ thể khỏe mạnh, nhưng vì nguyên nhân địa lý mà không thể thưởng thức vải, còn điều kiện đời trước cho phép mà cùng cơ thể lại từ chối cho y thoải mái hưởng thụ.
Sau đó bác sĩ tiết lộ cho y biết ý nghĩa của câu "nắm bắt khoảnh khắc*", Triệu Bạch Ngư đã hiểu ra, cánh cửa khóa chặt trong lòng được nới lỏng ra đôi chút, lén lút chạy ra khỏi bệnh viện, chạy đến đường cái đông như mắc cửi, ngắm nhìn bốn phía rồi đột nhiên không hiểu sao muốn tùy tiện buông thả, xoay người nhìn lấy tiệm trái cây nằm ngay khúc giao, phía trước tiệm bày một giỏ to đựng vải màu đỏ hồng.
(*) Nguyên văn 及时行乐 – cấp thì hành nhạc: là một câu thành ngữ mang ý nghĩa "Hãy tận hưởng giây phút tuyệt vời mà ta đang có!", đôi khi có thể dịch là "Nắm bắt khoảnh khắc" hoặc "Nắm bắt thời điểm", theo nghĩa bóng là "Hãy tận hưởng giây phút mà ta đang có" hay "Đừng bao giờ hoãn lại hạnh phúc hiện tại".
Y vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào của vải, thế là mua nửa cân ngồi ở ven đường ăn đã đời, sau khi quay về thì phải vào phòng phẫu thuật cấp cứu.
Đó chính là lần duy nhất mà y phóng túng ở đời trước, suýt chút nữa mất mạng.
Lần duy nhất phóng túng ở kiếp này chính là chém chết ba trăm quan, sống chết khó nói.
Chứng tỏ rằng người còn được sống thì tốt hơn hết là không nên quá phóng túng.
Triệu Bạch Ngư híp mắt cười cho ra kết luận, nhưng dù có thêm một lần nữa, y vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy.
Có đôi khi người ta vẫn làm những điều mà họ biết rõ rằng không thể làm, nhưng đời người luôn có những lúc mà ta sẽ phải làm một việc gì đó bất chấp hậu quả.
"Nắng chiều xinh đẹp vô cùng tận." Triệu Bạch Ngư thở dài.
"Chớ bảo trời đã tối muộn, bởi mây màu hãy còn đây.*" Hoắc Kinh Đường đáp lại Triệu Bạch Ngư, thả trái đào vàng đã được lột vỏ vào trong tay Triệu Bạch Ngư, "Ăn không hết thì để lại cho ta."
(*) Nguyên văn: 莫道桑榆晚, 为霞尚满天 - Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên: Đây là câu thơ thuộc tác phẩm Thù nhạc thiên vịnh lão kiến kỳ của Lưu Vũ Tích, đại khái nói rằng là ai mà không sợ hãi và tiếc nuối khi tuổi đã về già, thân gầy lưng cong tóc bạc và đủ bệnh tật, nhưng nghĩ lại thì già rồi cũng có mặt tốt, bởi vì hiểu biết nhiều thứ và có nhiều kinh nghiệm sống, vượt qua được nỗi lo này thì sẽ cảm thấy vui vẻ, không còn phiền muộn nữa, cả bài thể hiện sự lạc quan không tiêu cực trước tuổi già và chuyện sống chết.
Triệu Bạch Ngư vui phơi phới ăn sạch trái đào to bằng miệng chén, sau đó lột sạch chùm vải, cho Hoắc Kinh Đường ăn năm trái, rồi vươn tay ra để hắn lau sạch cho.
"Không ăn nổi bữa tối nữa."
"Đợi một chút nữa đi tới đi lui, sẽ mau đói bụng lắm."
"Vì sao tất cả mọi người đều không theo dõi ta sát sao vậy, chẳng sợ chàng bắt cóc ta chạy đi không thể giao việc được sao?"
"Nếu như ta muốn mang em chạy trốn, thì đến cả mặt em Hoắc Chiêu Vấn cũng không gặp nổi," Hoắc Kinh Đường lau tay Triệu Bạch Ngư xong, ngẩng đầu nhìn y nói: "Nhưng ta không thể để em chịu tiếng đào phạm trốn lui trốn lủi, hơn nữa em cũng không muốn."
"Em hiểu ta, phu quân cũng vậy mà."
Triệu Bạch Ngư hoạt bát lên một chút, tỏ vẻ như trong lòng đã thông suốt không hề lo lắng chút nào, nhưng Hoắc Kinh Đường thấu hiểu tính cách tiểu lang quân nhà hắn, hắn biết rõ Triệu Bạch Ngư không hề thoải mái, chỉ là hắn vẫn luôn phối hợp với y mà thôi.
Rất nhanh sau đó có người đến thúc giục bọn họ đi vào dịch trạm nghỉ ngơi, hai người cũng không làm khó mà đi theo vào.
Trong sảnh lớn dịch trạm có hai nhóm người ngồi, một là nhóm của Hoắc Chiêu Vấn, nhóm còn lại là của lai sứ Đại Hạ, hai bên bí mật quan sát nhưng đều nhìn không chớp mắt, phỏng đoán thân phận của đối phương, nhưng có lẽ đã đoán ra được cả rồi, bởi vì trong nhóm của lai sứ Đại Hạ có người nhác thấy Hoắc Kinh Đường bèn lộ ra sắc mặt sợ hãi, rất có thể đã từng giao thủ trên chiến trường, bị Hoắc Kinh Đường đồ sát đâm ra sợ hãi.
Bữa tối yên ổn kết thúc, không có bất kì tranh chấp nào, mọi người im lặng tản đi, di chuyển về các phòng, chỉ có điều phòng của Triệu Bạch Ngư và Xương Bình đều có ám vệ trông coi.
Trùng hợp là phòng của hai người đều bị xếp vào sát vách phòng của lai sứ Đại Hạ, lúc bước vào phòng Triệu Bạch Ngư và Xương Bình cùng nhìn nhau, một người tươi cười, người còn lại mặt mũi lạnh băng, ánh mắt bị cánh cửa phòng ngăn lại, toàn bộ dịch trạm bị sự yên tĩnh và bóng tối bao trùm.
***
Năm ngày trước, Đông cung.
Ngũ hoàng tử nghĩ tới nghĩ lui, kéo dài mấy ngày, cuối cùng vẫn nói với Thái tử chuyện mà Triệu Ngọc Tranh đến tìm gã nói: "Ý của hắn là trong tay Xương Bình có một đội ba trăm tử sĩ có thể đánh lại vạn người, nếu như có thể lôi kéo họ đến và giữ lại được, đối với chúng ta mà nói là như hổ thêm cánh."
Thái tử bất mãn nhíu mày: "Vì sao chuyện có liên quan tới tứ lang mà đến bên giờ mới nói cho ta biết?"
Ngũ hoàng tử sửng sốt, do dự nói: "Quan hệ giữa Triệu tế chấp và Xương Bình căng thẳng, ai nấy đều biết, cơ thể tứ lang yếu ớt, suýt nữa chết yểu đều là do Xương Bình ban tặng cho, ta cứ nghĩ là tứ lang phải căm hận Xương Bình nhất mới đúng..." Gã nhỏ giọng thầm thì, "Sao lại giới thiệu cho chúng ta kéo Xương Bình nhập vào đảng Đông cung? Vậy thì Triệu Bạch Ngư treo ba trăm cái đầu ở trước cửa phủ Xương Bình, tỏ rõ rằng kiếm chỉ vào bà ta, chủ động trêu chọc Xương Bình không phải tự tìm phiền phức hay sao? Vả lại, làm sao hắn biết được Xương Bình có ba trăm tử sĩ?"
Huống chi dù ba trăm tử sĩ có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn nổi thiên quân vạn mã, không đáng để mạo hiểm như vậy.
"Tứ lang sẽ không gây ra bất lợi cho chuyện của ta, cũng sẽ chẳng bắn tên không đích, hắn nói Xương Bình có ba trăm tử sỉ, có lẽ là biết được thông qua Triệu tế chấp.
Tứ lang biết rõ binh quyền của Đông cung thấp hơn lão Lục một nấc, cho nên mới dốc hết sức lực mưu tính cho ta, đến cả thù hận sinh tử ngày xưa cũng ném ra phía sau..."
Thái tử cảm động nói: "Tứ lang làm vậy vì ta."
Nói vậy cũng có lý đấy chứ nhỉ.
Trong lòng Ngũ hoàng tử vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, "Nhưng chúng ta không thể xác định được bên cạnh Xương Bình thật sự có ba trăm tử sĩ hay không, nếu như không có, vất vả tính toán chẳng phải sẽ thành công cốc hết hay sao?"
Thái tử: "Phái người đi thăm dò là được chứ gì."
Ngũ hoàng tử vận động suy nghĩ: "Đám người lão Lục sẽ nhanh chóng về kinh thôi, lệnh cho người giả làm thích khách đi giết Xương Bình đi."
Thái tử: "Giả vờ mà không làm thật làm sao có thể kiểm tra sự thật được? Huống chi đệ cho rằng người của lão Lục là một đám vô dụng à? Chọn mấy người tàn nhẫn rồi làm thật cho cô.
Nếu như Xương Bình thật sự có ba trăm tử sĩ thì sẽ không xảy ra chuyện gì, trái lại nếu như bà ta chết, thì chết rồi là có thể giúp cho tứ lang xả giận, cũng có thể vu oan cho Triệu Bạch Ngư và lão Lục."
Ngũ hoàng tử cười: "Vậy thì đệ sẽ đi sắp xếp người ngay."
***
Thái tử phi Lư Uyển run rẩy dùng tay che miệng, thấy thị vệ đang đi tới thì nhấc váy lên im lặng rời đi, sau khi về đến nội viện, nhìn đám tỳ nữ và ma ma chạy đến quan tâm, không nhịn được liên tục nôn khan.
Ma ma thiếp thân mà nàng mang theo từ nhà mẹ đẻ tới hai mắt sáng rỡ, cứ nghĩ là nàng có thai rồi.
"Mau triệu thái y đến!"
"Quay lại!"
Lư Uyển quát lớn, không còn giữ được nét dịu dàng nghiêm nghị khiến cho trong ngoài Đông cung phải sợ nữa, ma ma mà Hoàng hậu phái tới và ma ma của nàng cũng vì thế mà đều lộ vẻ hoài nghi.
Lư Uyển nhận ra, thả lỏng cơ thể rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng tái nhợt: "Ta không sao, là do thời tiết khô nóng quá, không có khẩu vị gì nên cảm thấy buồn nôn thôi, không phải..." Gò má nàng ửng đỏ, mím môi nói: "Ta nghỉ ngơi một chút là được.
Bích Hòa ở lại đây, ta nhớ thủ pháp đấm bóp của ngươi không tệ, ở lại đây giúp ta ngủ, mọi người lui ra hết đi."
Lão ma ma bên người Hoàng hậu hỏi: "Lão nô có hiểu chút ít dược lý điều hương, chi bằng ở lại đây giúp nương nương điều chế một ít hương hỗ trợ giấc ngủ?"
"Không cần.
Ngươi biết ta không quen ngửi mùi hương, chỉ thích ngửi mùi hoa và trái cây thôi mà." Lư Uyển nhã nhặn từ chối, lộ ra nét mặt mệt mỏi, "Được rồi, tất cả lui ra đi, ta mệt lắm rồi."
Lão ma ma cẩn thận nhìn nét mặt của Lư Uyển, không thấy có gì khác thường mới lui ra ngoài.
Mà Lư Uyển ngoài mặt bình tĩnh bấy giờ lửa giận đã phần phật, hai bàn tay giấu trong ống tay áo phải siết chặt lại để ngăn cơ thể mình run rẩy, sau khi đám người kia rời đi, tỳ nữ tên Bích Hòa mới đỡ nàng đi nằm, chậm rãi xoa bóp huyệt thái dương đau đớn và bả vai của nàng.
Lư Uyển dần thả lỏng người ra, nhìn chằm chằm vào gốc cây thủy tiên bên bệ cửa sổ, nói: "Ngươi là người ở đâu?"
Bích Hòa: "Nô tỳ chỉ là không đành lòng nhìn nương nương chẳng hay biết gì nên mới liều chết khuyên nhủ mà thôi."
Lư Uyển cười mỉa, dù nàng có ngây thơ đến đâu cũng sẽ không tin lời Bích Hòa nói, nhưng dù cho mục đích của nàng ta có là gì, thì nàng ta cũng đã giúp nàng rồi.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Bích Hòa: "Nương nương tính tình dịu dàng, tâm địa lại lương thiện, tài mạo song toàn còn hiếu thảo với cha mẹ người, hà tất phải treo thân mình lên một tên đàn ông đã có người trong lòng?"
"Đó là Thái tử Đại Cảnh, cẩn thận cái đầu của ngươi."
"Thái tử thôi mà." Bích Hòa nhỏ giọng nói, "Thái tử thật sự mà bệ hạ xem trọng là ai vẫn còn chưa biết được, biến số trong tương lai còn nhiều, làm sao có thể bảo đảm là Thái tử chắc chắn có thể đăng cơ? Cho dù Thái tử có lên ngôi, thì hắn sẽ đối xử tốt với cô nương người sao? Sẽ hứa cho một cô nương không thể sinh nở ngôi vị Hoàng hậu hay sao? Bởi vì cơ thể ngài yếu đuối, đến nay vẫn chưa thể sinh con nối dõi, Hoàng hậu đã ngầm chê trách rất nhiều, Thái tử lại ra mặt nói chuyện giúp người, là vì yêu thương người, hay chỉ là hắn vốn không muốn để ngài sinh con nối dõi?"
Lời này đâm thẳng vào tim Lư Uyển, nàng siết chặt lòng bàn tay, đau đớn đến mức toàn thân đều đau.
"Phu quân không yêu thương ta, ta có thể làm sao đây? Xuất giá theo chồng, vợ chồng đồng thể, vinh nhục cùng hưởng, ta phải làm sao bây giờ?"
Bích Hòa: "Cô nương à, người không quan tâm đ ến bản thân mình thì thôi, lẽ nào không quan tâm đ ến Lư tri viện luôn ư?"
Lư Uyển bỗng nhiên trừng mắt nhìn Bích Hòa: "Các ngươi dám đụng đến người nhà ta thử xem!"
Bích Hòa nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Lư Uyển nói: "Cô nương, không phải bọn ta hành động, mà là người bên gối người muốn tính kế cha người, đừng quên ông ấy là Tể tướng nắm giữ binh quyền hai phủ."
Lư Uyển nhìn chằm chằm Bích Hòa, chậm rãi dời ánh mắt đi, nhắm chặt hai mắt, một lúc sau mới trả lời: "Giúp ta truyền lại lời cho cha ta."
Bích Hòa cười: "Lĩnh mệnh, cô nương."
***
Bích Hòa tìm việc để làm rồi rời khỏi Đông cung, đi đến một viện tử tương đối bí mật ở bên ngoài hoàng cung gặp ân nhân đã từng cứu nàng một mạng, báo cáo tiến độ nhiệm vụ.
"Lư Uyển bảo ta nói chuyện Thái tử và Triệu gia tứ lang..." Khi nhắc đến Triệu gia tứ lang, Bích Hòa do dự trong một cái chớp mắt, rồi vấn báo lại đầy đủ: "Có tư tình, còn cả chuyện Xương Bình công chúa có ba trăm tử sĩ cho Lư tri viện biết, ta phải báo lại không sót một chữ nào sao?"
"Một chữ cũng không được sót." Người ở phía sau bức bình phong nói như vậy.
Bích Hòa: "Tuân lệnh."
Chờ Bích Hòa vừa đi, ân nhân của nàng ta cũng bước ra khỏi bức bình phong, đấy rõ ràng là tâm phúc của đương kin thiên tử, một trong những Tể tướng của hai phủ Triệu Bá Ung.
Triệu Bá Ung vô cảm vuốt v e lòng bàn tay, có ám vệ đến đúng thời gian báo cáo hành động mỗi ngày của Triệu Ngọc Tranh.
Ngoại trừ mấy ngày trước cậu lặng lẽ chạy tới phủ Ngũ hoàng tử ra, thì khoảng thời gian dư dả còn lại, Triệu Ngọc Tranh đều ngoan ngoãn ngồi trong viện nhỏ của mình đọc sách, nhàm chán lặp đi lặp lại y hệt thường ngày, ám vệ không rõ vì sao Triệu Bá Ung vẫn muốn hắn ngày đêm đều phải theo dõi người.
Triệu Bá Ung: "Tiếp tục theo dõi."
"Vâng."
***
Quay trở lại lúc này, màn đêm đã phủ xuống dịch trạm.
Mấy cái bóng đen lướt qua ngọn cây rơi xuống nóc nhà dịch trạm, nhịp bước nhanh nhạy mà nhẹ nhàng trốn ở bên trên, Hoắc Chiêu Vấn, Hoắc Kinh Đường cùng với một trong những người có võ xông cao cường của nhóm lai sứ Đại Hạ đều không hẹn mà cùng mở mắt ra, nghe thấy âm thanh ấy kết thúc ở phía trên phòng của Xương Bình công chúa.
Trong căn phòng tối đen như mực, Xương Bình ngồi thẳng lưng cạnh bàn bát tiên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ánh đao trắng bạc lách vào trong phòng, chỉ mấy giây sau đã bị tử sĩ giết sạch.
Tử sĩ không thể tìm ra được thứ gì trên người bọn họ để chứng minh thân phận, Xương Bình búng ngón tay một cái, ra hiệu cho bọn họ đem thi thể đi xử lí cho sạch sẽ.
Chờ căn phòng yên tĩnh trở lại, Xương Bình mới không ngừng cười lanh: "Đều là cháu trai tốt của ta." Bà gõ bàn tự lẩm bẩm: "Là đứa cháu ngoan nào muốn nửa đường lấy mạng ta nhỉ? Hoắc Kinh Đường? Tiểu Lục? Hay là Thái tử?"
Tử sĩ đứng đầu quỳ gối trước mặt Xương Bình nói: "Người ở kinh đô đã nắm tình hình của chúng ta rồi."
Xương Bình không còn nghi ngờ gì nữa mà hiểu ra ngay, cũng không ngạc nhiên gì, "Bảo vệ tốt những người các ngươi nên bảo vệ, phái từng nhóm vào kinh đô, chờ Đông cung tìm tới, hắn có thể tìm được chỗ trọ cho các ngươi."
"Tuân lệnh." Tử sĩ đứng dầu: "Còn có một việc nữa, bên phía kinh đô có tin tức truyền đến, thiết kỵ Đường Hà nghe lệnh Hoắc Kinh Đường."
Lòng Xương Bình khẽ động, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Hoắc Chiêu Vấn: "Chất nhi nghe được vài tiếng động, lo lắng cô cô gặp nguy hiểm, cho nên mới đến kiểm tra."
Xương Bình lệnh cho tử sĩ lui đi rồi kéo cửa ra, đầu tiên nhìn thấy Hoắc Chiêu Vấn và một lai sứ Đại Hạ, sau đó mới nhìn về phía gian phòng nằm chếch ở đối diện của Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư nhìn bà ta, rồi dời tầm mắt lên người lai sứ Đại Hạ, bật cười một tiếng rồi làm khẩu hình miệng nói: "Tư thông địch quốc."
Thấy Hoắc Chiêu Vấn trông cũng có vẻ lưỡng lự, Xương Bình càng thầm hận hơn, chỉ là trên mặt giả vờ ra vẻ bình tĩnh: "Ta không nghe thấy tiếng gì cả, ngươi nghe lầm rồi."
Xương Bình thoải mái mở rộng cửa phòng, Hoắc Chiêu Vấn quét mắt nhìn một lượt, không phát hiện điều gì bèn đáp lại tựa như trò chuyện: "Đêm khuya còn chưa ngủ sao?"
Xương Bình cười nhưng lại không giống đang cười: "Tới gần quê hương, khó nén nỗi nhớ tình thân."
Hoắc Chiêu Vấn bật cười: "Cô cô nghỉ ngơi sớm cho khỏe, bằng không ngày mai không có tinh thần, để hoàng tổ mẫu thấy chỉ sợ bà sẽ đau lòng."
Xương Bình: "Ta nhớ rồi." Lúc quay vào phòng, bà nhìn qua lai sứ Đại Hạ, sự nghi hoặc trong lòng bộc phát, đóng cửa xoay người lại rồi, bỗng nhiên nhớ lại chi tiết bị bà ta quên béng mất: "Thiết kỵ Đường Hà nghe lệnh Hoắc Kinh Đường ư?"
Bà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tranh đấu Thái tử ở kinh đô, không hề tính luôn cả Hoắc Kinh Đường vào trong ván cờ, thứ nhất hắn là con trai của Tĩnh vương, thứ hai là sự coi trọng mà Nguyên Thú đế biểu hiện ra thực chất đều là lợi dụng.
Hoắc Kinh Đường khi còn bé chính là hạt nhân để kiềm chế Tĩnh vương, sau mười hai tuổi đã có thể trở thành tướng tài bán mạng thay đế vương, nhận được vinh quang rực rỡ, khiến cho tất cả mọi người đều biết Hoắc Kinh Đường là tiểu bối được Nguyên Thú đế thương yêu nhất, coi trọng nhất, thực ra là phá hủy cuộc đời cháy rực của hắn, nói vứt bỏ là vứt bỏ.
Xương Bình hiểu rõ hoàng huynh ruột thịt của mình, trong lòng ông ngoại trừ hoàng quyền thì cũng chỉ có tính toán, chỉ trao sự đi dịu dàng cho Thái hậu và Thôi Thanh Như đã chết, cộng thêm Hoắc Kinh Đường với thân phận lúng túng đến cùng cực, nhưng dù có thể nào cũng không thể lấy được sự tin tưởng từ tận sâu đáy lòng của Nguyên Thú đế.
Sau đó Hoắc Kinh Đường nhận chiếu hồi kinh, trao trả binh quyền, còn cưới nam thê, càng chứng thực suy nghĩ trong tâm của Xương Bình.
Hoắc Kinh Đường vốn chỉ là đá mài đao mà Nguyên Thú đế đưa cho Thái tử mà thôi.
Nhưng giờ phút này đột nhiên lại nghĩ thông một vài chi tiết bị bỏ sót, nếu như Hoắc Kinh Đường thật sự không được trọng dụng thì đã phải bị Nguyên Thú đế xử quyết trong cùng một vụ Tĩnh vương mưu triều soán vị rồi.
Hoặc cho dù không thể giải thích rõ ràng, thì cũng nên bị ghẻ lạnh mới đúng, vì sao Tây Bắc vừa có chuyện thì lập tức đưa Hoắc Kinh Đường ra đó?
Đây chẳng phải là đã giao lại binh quyền cho hắn rồi hay sao?
Chỉ bằng mối hận Tĩnh vương đến tận xương tủy của Nguyên Thú đế thôi, dù mẹ đẻ của Hoắc Kinh Đường có là Thôi Thanh Như đi nữa cũng không thể nào lấy được sự yêu thích và tinh tưởng thật lòng từ Nguyên Thú đế.
Nhưng nếu như bà nghĩ nhầm, vậy tất cả mọi người đều đoán sai sao?
Bởi vì ai cũng đều biết rõ Nguyên Thú đế chán ghét Tĩnh vương, cho nên trước đây ông càng tin tưởng Hoắc Kinh Đường, người bên ngoài càng tin rằng đó chính là bổng sát, cho nên việc Hoắc Kinh Đường bị đoạt binh quyền là việc trong dự đoán, lấy lại binh quyền chiến đấu với Đại Hạ chính là tận dụng tối đa mọi thứ, không ai đoán được mưu tính sâu xa nhất nhưng cũng bắt mắt nhất của đế vương, cũng không ai đoán được thân thế của Hoắc Kinh Đường.
Nội tâm Xương Bình như nổi trống, ngón tay run rẩy, càng suy nghĩ kĩ càng khẳng định được giả thuyết không sai, bà đã phát hiện ra được bí mật thật sự của người cao quý nhất trên đời đang ngồi trên triều đình này.
Nguyên Thú đế chuẩn bị tra rõ quan trường Lưỡng Giang, nhưng trong thời khắc mấu chốt này lại đưa Hoắc Kinh Đường vào trung tâm cuộc phân tranh đoạt đích, cũng đẩy luôn cả Triệu Bạch Ngư vào, bổ nhiệm tiểu Lục làm Khâm sai, kéo hắn xuống nước, nếu như Triệu Bạch Ngư không chém chết ba trăm quan, thì thứ thu hút sự chú ý của Đông cung hiện tại chính là tiểu Lục.
Hoắc Chiêu Vấn để lộ hành tung và ý đồ, đồng thời cảnh cáo Trung cung và Đông cung, để cho bọn họ đều cho rằng Thái tử mà lòng Nguyên Thú đế thật sự hướng về là mình, hơn nữa sau lưng tiểu Lục còn có phủ Trịnh quốc công, chỉ thể cũng đã thành công k1ch thích sát ý của Đông cung rồi, chỉ đợi hắn tra xong Lưỡng Giang hồi kinh sẽ điên cuồng tấn công đường về.
Hai bên chó cắn chó, đánh càng hung càng tốt.
Bất kể là bên nào thua thảm, thì một bên khác cũng sẽ tổn thất nặng nề, thu thập dễ như trở bàn tay.
Đồng thời khiến cho tiểu Lục không thể dàn xếp người mình vào quan trường Lưỡng Giang, trái lại có lợi cho Triệu Bạch Ngư, vừa thuận tiện cho Nguyên Thú đế tùy tâm sở dục bố trí, chừa cho Hoắc Kinh Đường một quan trường đông nam sạch sẽ không hạt bụi.
Tiện thể thu về được quân Ký Châu và phủ Trịnh quốc công mà tiểu Lục đánh mất.
Mưu kế hay, thật sự là một bàn kế tóm gọn cả lưới vô cùng xuất sắc.
Năm đó Thôi Thanh Như và hoàng huynh tình đầu ý hợp, bà còn chiều lòng gọi hai tiếng tẩu tẩu, nhưng Bát hoàng huynh cũng thích nàng ta, nữ tử qua trăm ngàn đắng cay mới cầu tới được bị ruồng bỏ, không chỉ ái thiếp diệt thê, mà còn dung túng cho hậu trạch và con cái của thiếp thất cùng mưu hại Hoắc Kinh Đường...
"Có lẽ là châu thai ám kết! Hóa ra hoàng huynh đúng thật là tính kế sâu xa vì nó."
Xương Bình cười lạnh, lòng cũng chợt buốt giá, bà ta tự xưng là kẻ ác, cũng coi như là ác một cách thẳng thắn, nhưng hoàng huynh của bà thì lòng dạ lạnh lẽo đến nỗi có thể dùng con trai ruột của mình như một quân cờ tế trời.
"Bây giờ mới phát hiện ra, cũng không tính là muộn."
Nói thì nói thế, nhưng cả người Xương Bình vẫn lạnh run lên.
Suy đoán không sai, có khả năng Triệu Bạch Ngư không chết được, cho dù bà có tránh được cái chết sau đại án Lưỡng Giang lần này, về sau Hoắc Kinh Đường đăng cơ, cuộc sống nhất định sẽ không còn dễ dàng nữa.
Hoắc Chiêu Vấn cũng biết những việc ngầm mà bà làm ở Lưỡng Giang, đoán chừng sau khi đăng cơ cũng sẽ tìm cớ giết bà.
Hoàng huynh không thích Trung cung, Thái tử lại không có tài năng gì nổi bật, nếu không có Hoắc Kinh Đường thì cũng chẳng đến lượt Thái tử ngồi lên long ỷ kia.
"Đại án Lưỡng Giang vốn được tạo ra vì Hoắc Kinh Đường, trăm phương ngàn kế, chỉ còn một nước cờ thôi, không ai ngờ rằng Triệu Bạch Ngư lại chém chết ba trăm quan, càng không ngờ Hoắc Kinh Đường sẽ chỉ vì một nam thê mà bôn ba từ Tây Bắc về.
bỏ cả đại quân, bỏ luôn hoàng mệnh, không chiếu tự ý rời doanh, tội có lớn có nhỏ...!Chỉ tiếc ở Tây Bắc còn có một Thôi trấn quốc canh giữ, chỉ tiếc Đại Hạ đã đầu hàng, thời cơ không tốt, nếu vì thế mà đánh thua trận...!Hừ! Còn về thân thế của Hoắc Kinh Đường và dự định của hoàng huynh, chắc là Hoắc Kinh Đường cũng biết rõ rồi mới dám không sợ hãi vứt bỏ đại quân, lặng lẽ chạy đến Giang Nam, không hề che giấu ý đồ muốn giết ta."
Lòng Xương Bình càng sợ sệt thì càng bình tĩnh, lá gan cũng to thêm.
"Chẳng lẽ người vừa nãy giết ta là do Hoắc Kinh Đường phái tới? Có phải Triệu Bạch Ngư xúi giục hắn không? Vừa nãy nó cười như thế là có ý gì? Vì sao lai sứ Đại Hạ cũng xuất hiện ở trước cửa phòng ta? Có phải Hoắc Chiêu Vấn đã hoài nghi điều gì rồi không?"
Lời nói lúc ban ngày của Triệu Bạch Ngư đã dọa Xương Bình sợ rồi.
Đối phương dám giết ba trăm quan, còn dám coi trời bằng vung đem những đầu người đó treo trước phủ công chúa của bà ta, còn có gì mà y không làm được chứ?
Y dám đổ oan cho bà thông đồng với địch b án nước, chẳng lẽ không cố tình lừa dối Hoắc Chiêu Vấn hay sao? Dựa vào sự coi trọng mà Hoắc Kinh Đường dành cho Triệu Bạch Ngư, về sau thổi gió bên gối, làm sao biết sẽ không phạm hồ đồ?
Xương Bình siết chặt lòng bàn tay, lại thêm một đêm khó ngủ thức trắng.
***
Ngày hôm sau đúng giờ lên đường, cùng lai sứ Đại Hạ một trước một sau khởi hành.
Trên đường đi Xương Bình gọi Hoắc Chiêu Vấn đến bên cạnh xe ngựa của bà trò chuyện, Hoắc Chiêu Vấn cứ nghĩ bà ta nói chính sự, cuối cùng chỉ nói nhăng nói cuội một đống chuyện khiến hắn cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Chất nhi còn phải trù tính chung đại án Lưỡng Giang, để có thể đối đáp với phụ hoàng và triều thần cho tốt, cáo lui trước."
"Ngươi cảm thấy Thái tử trong lòng hoàng huynh là ai?" Dột nhiên Xương Bình hỏi.
Sự bực bội trong lòng Hoắc Chiêu Vấn leo lên đến lông mày, "Thái tử đã được định ra từ lâu, chẳng phải cô cô ở Lưỡng Giang lâu quá rồi nên không nhạy tin đấy chứ, đợi về kinh, đến Đông cung là sẽ nhìn thấy Thái tử Đại Cảnh thôi."
Xương Bình nở nụ cười kỳ dị: "Là được định đoạt thật hay còn có tính toán khác? Thái tử vô năng, Trung cung không được sủng, trong lòng hoàng huynh thật sự không có tính toán gì khác sao?"
Hoắc Chiêu Vấn lạnh lùng nhìn bà ta, "Cô cô, tự tiện suy đoán thánh ý là tội rơi đầu."
Xương Bình không sợ chết đáp: "Ngươi và phủ Trịnh quốc công đều tự cho rằng mình sẽ là kẻ thắng cuộc, bởi vì hoàng huynh thể hiện ra ý đồ cất nhắc và coi trọng ngươi.
Nhưng vì sao sớm không cất nhắc muộn không cất nhắc, mà lại một mực lựa chọn trả lại binh quyền cho Hoắc Kinh Đường rồi mới biểu hiện sự coi trọng? Đã coi trọng ngươi, vì sao lại hi sinh lão Tam không chút do dự, còn chặt chém loạn xạ thế lực kinh doanh nhiều năm của phủ Trịnh quốc công các ngươi?"
Mặt Hoắc Chiêu Vấn xuất hiện nét khác thường, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi lo lắng.
Nụ cười của Xương Bình xinh đẹp rực rỡ: "Ngươi đoán xem, Hoắc Kinh Đường là con trai Tĩnh vương, còn mang tiếng bạo ngược, vì sao vẫn có thể được bệ hạ trọng dụng? Đừng quên, năm đó lão Tứ chỉ nói tốt cho Tĩnh vương vài lời thôi đã bị ghét bỏ rồi."
Thấy sắc mặt Hoắc Chiêu Vấn thả lỏng, đáy mắt toát ra vẻ hung ác, Xương Bình cười càng sung sướng hơn.
"Ngươi đoán thêm nữa xem, Hoắc Kinh Đường không có chiếu từ ý rời biên, có phải bệ hạ sẽ quát mắng hắn vài tiếng không đau không ngứa rồi bỏ qua cho hắn không? Có phải Triệu Bạch Ngư dù chém ba trăm quan rồi vẫn được đặc xá nhờ Hoắc Kinh Đường cầu tình hay không?"
Hoắc Chiêu Vấn liếc Xương Bình bằng ánh mắt lạnh băng đầy thâm ý: "Cô cô đã đến nước này rồi mà vẫn có thể tìm ra khe hở để châm ngòi ly gián, đúng thật là nhân tài không được trọng dụng."
Nói xong thúc ngựa rời khỏi Xương Bình, nhưng bắt đầu liếc mắt quan sát hoắc Kinh Đường, những chi tiết nhỏ đã lơ là trong quá khứ bây giờ không ngừng bị phóng to ra, mặc dù liên tục phủ định ngòi châm của Xương Bình, thuyết phục nội tâm lần nữa, không một đế vương nào sẽ giao lại long ỷ cho con trai ruột của huynh đệ mình, huống chi còn là huynh đệ mà ông căm hận nhất.
Nhưng mà lòng tin trọng khác hẳn với người thường mà phụ hoàng dành cho Hoắc Kinh Đường không thể dừng thoáng hiện lên trong tâm trí, trước đây mẹ hắn từng ngầm nhắc nhở phụ hoàng quá mức sủng ái Hoắc Kinh Đường, nếu không phải Thôi Thanh Như đã được Tĩnh vương cưới hỏi đàng hoàng, bà ấy cũng hoài nghi rằng phụ hoàng mới là cha ruột của Hoắc Kinh Đường.
Một án khoa khảo Giang Nam là do Hoắc Kinh Đường phụ trách, theo lý mà nói, đại ngục sau đó cũng nên để cho hắn lo liệu mới đúng, vậy mà phụ hoàng lại tìm một cái cớ tùy tiện đuổi Hoắc Kinh Đường đi.
Nhìn như qua cầu rút ván, lợi dụng hết rồi thì ném đi, thực ra là để bảo vệ hắn khỏi kết thù với triều thần.
Càng nghĩ kĩ, lòng Hoắc Chiêu Vấn càng lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy cổng thành phủ kinh đô, Xương Bình mới ghé tai hắn nói: "Lúc trước ta có xem qua một vở kịch, nói về một đôi nam nữ tình đầu ý hợp, mà huynh đệ của nam tử cũng rất yêu cô gái đó, cho nên hoành đao đoạt ái, nhưng khi có được rồi lại thay lòng đổi dạ, không còn quan tâm vợ và con trai, trái lại nam tử kia rất thương yêu đứa con của em dâu mình.
Ngươi nói thử xem là vì sao? Thì ra từ trước khi đại hôn, cô gái đó đã châu thai ám kết rồi."
"!"
Đồng tử Hoắc Chiêu Vấn thít chặt, mối nghi ngờ không nghĩ ra cuối cùng cũng được giải thích, chẳng trách sao nội tâm rung động, không nói nên lời.
Đến dịch trạm cách phủ kinh đô ba mươi dặm thì có người ngăn đội ngũ lại, yêu cầu giao Triệu Bạch Ngư ra.
Hoắc Chiêu Vấn ghìm cương ngựa, nhìn Thái tử một thân thường phục cùng với xe tù và gông xiềng phía sau, trong lòng biết Thái tử đang muốn mượn Triệu Bạch Ngư để công kích hắn, trước đây thăm dò được hành tung của bọn họ, hấp tấp chạy tới là để đưa người đến Hình bộ, sau đó nghiêm hình tra tấn, làm văn chương như thế nào đều do bọn họ định đoạt.
Triệu Bạch Ngư vào Hình bộ một chuyến, chỉ sợ đi vào nằm ra, Thái tử nộp căn cứ xác thực lên ngự tiền có lẽ cũng sẽ khiến cho Hoắc Chiêu Vấn không thoát khỏi liên quan.
Nếu như là trước ngày hôm nay, Hoắc Chiêu Văn sẽ lên tinh thần đối phó với âm mưu của Đông Cung, nhưng bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự mỉa mai mà thôi.
"Phụ hoàng không tước chức quan của Triệu Bạch Ngư, y vẫn là đại thần triều đình, cho dù có muốn thẩm vấn vụ án Lưỡng Giang cũng không thể tùy tiện bắt y vào ngục, trừ phi Nhị ca có khẩu dụ của phụ hoàng."
Lời này rơi vào tai Thái tử chính là lão Lục thiên vị Triệu Bạch Ngư, quả nhiên là hai người bọn họ đã kết đảng rồi.
"Không may, phụ hoàng lệnh cho ta chủ thẩm Triệu Bạch Ngư tại sao không có quyền mà dám chém ba trăm quan, ta sợ chậm trễ thì sinh biến, cho nên mới đến đây trước đưa y đi Hình bộ."
Sắc mặt Hoắc Chiêu Vấn thay đổi, phụ hoàng đúng là giỏi tính toán, đều tiên là sắp đặt cho hắn chức Khâm sai, về giao Triệu Bạch Ngư cho Thái tử, như thế có thể không đánh mà thắng giải quyết gọn hắn và Đông cung, dọn đường sạch sẽ cho Hoắc Kinh Đường.
Nhưng hắn và Thái tử, còn có cả Tam ca và Ngũ ca không phải cũng đều là con trai của ông ấy hay sao?
Lửa hận phừng cháy trong lòng Hoắc Chiêu Vấn, lệ khí tràn lan, nhưng vẫn đang tìm cách ngăn cản Triệu Bạch Ngư bị đưa đến Hình bộ, nếu như Thái tử mà phụ hoàng vừa ý đã là Hoắc Kinh Đường, thì khó mà đảm bảo Triệu Bạch Ngư sẽ không mượn Đông cung và đại án Lưỡng Giang trừ khử hắn.
Biết rõ Triệu Bạch Ngư không phải là người vì tình riêng làm loạn đại nghĩa, nhưng Hoắc Chiêu Vấn vẫn không dám đánh cược.
"Hay là đợi đệ về phục mệnh phụ hoàng, cũng đưa Triệu Bạch Ngư lên ngự tiền, để y tự giải thích với phụ hoàng cho thỏa đáng.
Nên hỏi tội sẽ hỏi tội, nên khen ngợi sẽ khen ngợi, gọn gàng dứt khoát, đỡ phải tốn thời gian, Nhị ca huynh nói xem có phải không?"
"Không có chiếu mà dám chém ba trăm quan, chưa thiên đao vạn quả đã là đại hạnh, còn yêu cầu xa vời gì đến ngợi khen?" Thái tử cười lạnh bác bỏ câu này, nhìn chằm chằm Hoắc Chiêu Vấn hỏi: "Lục đệ cực lực ngăn cô mang Triệu Bạch Ngư đi, chẳng lẽ sợ bị thẩm vấn ra tội ngầm sao?"
Hoắc Chiêu Vấn cười giận: "Vậy theo ý của Nhị ca, Triệu Bạch Ngư chém chết ba trăm quan là do đệ sai khiến đấy sao?"
Thái tử: "Nhị ca nào có ý đó, nhưng mà đưa người đi Hình bộ là ý của phụ hoàng, cũng là quá trình tra hỏi, vả lại đã có đệ làm Khâm sai, Triệu Bạch Ngư còn giết được ba trăm quan, có thế nào Lục đệ cũng không thoát khỏi liên quan, hay là hai người đệ tách nhau ra một chút đi, để cho người ngoài đỡ phải ngờ vực vô căn cứ."
Hoắc Chiêu Vấn vốn định phản bác, nhưng nghĩ đến Hoắc Kinh Đường thì ngậm chặt miệng, cũng không ngăn cản người của Thái tử vòng qua mình bao vây xe ngựa của Triệu Bạch Ngư, lạnh lùng nghĩ xem tiếp theo phát triển thế nào, Hoắc Kinh Đường có dám vì Triệu Bạch Ngư mà để lộ vị trí của mình trong lòng bệ hạ ở đây hay không.
Mà ngay lúc này, chỉ nghe được một tiếng hét thê thảm, quay đầu nhìn lại thì thấy Cấm quân vén màn xe ngựa lên chuẩn bị vào trong bắt Triệu Bạch Ngư bị một cước đá bay xuống đất.
Sắc mặt Thái tử thay đổi, lớn tiếng quát tháo: "Lục đệ, đệ muốn tạo phản phải không?"
Hoắc Chiêu Vấn hờ hững đáp: "Nhị ca, huynh đã nhìn thấy rõ ràng ai là người đá chưa?"
"Bày đặt ra vẻ bí hiểm." Thái tử vung tay lên: "Kéo Triệu Bạch Ngư xuống đây!"
Vừa mới dứt lời, một thanh hoàn thủ đao đã bay ra khỏi xa ngựa, "vụt" một tiếng sượt qua ngọc quan của Thái tử rồi c ắm vào thân cây, ngọc quan nghe tiếng nứt vỡ, còn chưa đợi Thái tử chụp tội mưu phản cho Hoắc Chiêu Vấn, giọng nói quen thuộc đã truyền ra từ bên trong buồng xe, giọng nói vừa thiếu đòn vừa kiêu ngạo: "Lão Nhị, ngươi muốn bắt tiểu lang của ta cũng chẳng sao cả, đưa thánh chỉ bệ hạ cho ngươi đi bắt người là được."
Thái tử méo mặt, trong nháy mắt mặt mũi sa sầm, cắn răng nghiến lợi nghĩ, lại gọi hắn là lão Nhị! Trên đời này chỉ có một mình Hoắc Kinh Đường dám gọi hắn là lão Nhị thôi!
Chỉ vì trước đây Hoắc Kinh Đường ở trong cung mấy năm trời, cũng vì lớn hơn Thái tử mấy tuổi nên cứ luôn gọi hắn là lão Nhị, nhưng mà Hoắc Kinh Đường cũng đâu phải là huynh trưởng ruột của hắn đâu! Đã vậy phụ hoàng còn chẳng chịu uốn nắn nữa!
Chờ đã...
"Hoắc Kinh Đường, chẳng phải ngươi đang ở Tây Bắc sao? Hay lắm, không chiếu tự ý rời biên, đôi phu thê các ngươi một kẻ so tài một kẻ xem thường triều đình, coi khinh Thánh thượng, thật sự muốn tạo phản đây mà!"
Hoắc Kinh Đường bước ra khỏi xe ngựa, đứng ở trên cao ngạo nghễ nhìn Thái tử.
Ký ức khó quên của Thái tử lại bị mọi ra, xương cốt lặng lẽ đau nhức, không nhịn được lui lại một bước nhỏ, sau đó nghe đấy Hoắc Kinh Đường "Xùy" một tiếng chói tai, lửa giận lập tức bị nhóm lên cháy hừng hực.
"Khẩu dụ của phụ hoàng chính là bảo ta xử lý việc này, quá trình phá án của Hình bộ là phải bắt người nhốt vào lao để tra hỏi, ai dám kháng chỉ? Hoắc Kinh Đường, cô mặc kệ ngươi là ai, chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có phải là muốn kháng chỉ hay không?"
"Khẩu dụ của bệ hạ thế nào, ta không rõ ràng, ngươi hỏi có phải ta muốn kháng chỉ hay không thì trước tiên phải lấy được thánh chỉ bắt tiểu lang nhà ta vào Hình bộ ra đây đã! Đâu ai biết được bệ hạ bảo ngươi tra hỏi vụ án hay là trực tiếp bắt người, không có thánh chỉ, không thể lấy mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu y xuống, cũng không thể cởi quan bào của y ra, y vẫn là công khanh đại thần tam phẩm của Đại Cảnh! Hình bất thượng đại phu, ngươi không thể dùng cách đối đãi với phạm nhân để đến bắt tiểu lang! Tội còn chưa định mà đã chuẩn bị gông xiềng và xe tù, nếu như hôm nay ta không ở đây, nói không chừng tiểu lang sẽ không bước nổi ra khỏi đại lao Hình bộ của ngươi đấy!"
Hoắc Kinh Đường nhìn thấy gông và xe tù, tâm trạng đã bùng nổ, phóng nội lực tràn trề sang bên ấy đập vỡ tan thành những thứ đó, nhưng ánh mắt hung tàn vẫn dán chặt lên người Thái tử.
Thái tử chưa từng lên chiến trường lập tức run lên bần bật rồi nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Phụ hoàng hỏi đến, ngươi gánh nổi trách nhiệm hay không?"
Hoắc Kinh Đường: "Chuyện có liên quan đến tiểu lang, một mình ta gánh hết."
"Được." Thái tử có ẩn ý*, "Chỉ mong ngươi nói được làm được."
(*) Nguyên văn: Ý hữu sở chỉ - 意有所指, có nghĩ là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Hoắc Chiêu Vấn ngoài mặt bình tĩnh, sóng lòng đã cuồn cuộn mãnh liệt, Dù Hoắc Kinh Đường có không coi ai ra gì đi nữa cũng không nên tự tin nói rằng sẽ kháng chỉ không tuân, trừ phi hắn không sợ hãi.
Quay đầu