Ngay từ đầu, con đường đi vào " ngôi làng" đã gặp nhiều gian nan. Bây giờ nó lộ ra nguyên hình là một cái nghĩa địa khiến cho chuyện di chuyển của Thẩn Trúc Bạch cùng A Bối càng thêm khó khăn hơn.
Xung quanh toàn là bia mộ, chưa kể đến chuyện những cây gai mọc đầy xung quanh. A Bối mặc dù đã từ bà cụ hóa sang một chị gái xinh đẹp trẻ trung nhưng vẫn không thể tránh khỏi mấy việc mấy cây gai đâm trúng.
Nhưng A Bối không kêu đau, cũng chẳng than trách một lời. Có nhanh chóng di chuyển về phía trước, còn Thẩn Trúc Bạch thì không như vậy. Mặc dù là lo cho chồng mình xảy ra mệnh hệ gì, nhưng cậu vẫn đang kêu gào thảm thiết bởi những thứ cản trở xung quanh.
" Ui chao! Mấy cái cây này đâm đau quá"
Tiếng vang của Thẩm Trúc Bạch lấn át cả tiếng gào rú thảm thiết của những con ma trong mộ, quãng đường đi của cậu tốn hết hai mươi phút. Những con ma kia ngán ngẩm bịt lỗ tai nghê Trúc Bạch kêu gào tròn hai mươi phút.
Lúc thì tiếng thét vang lên bởi mấy vật nhọn đâm rách áo hàng hiệu của cậu, lúc thì lại " úi con nhện kìa", " á mẹ ơi rắn", " quỷ thần thiên địa ơi, chuột đang vẫy tay với con này".
Âm thanh gào thét của một thanh niên đã có chồng lanh lảnh có một nghĩa trang, các hồn ma khác lại có thêm một suy nghĩ.
" Tuy rằng thời thế sinh ra anh hùng, nhưng mà nhìn anh hùng này lại trông có vẻ bị khùng. Kèm thêm một chút buê đuê không lẫn vào đâu được"
Chật vật lắm cuối cùng Thẩm Trúc Bạch cùng ra được cái nghĩa trang kì quái kia.
Nhưng mà vừa bước ra khỏi nghĩa trang, Thẩm Trúc Bach một lần nữa lại phải gào lên.
" Cái quái gì thế này !?"
Trước...trước mặt cậu, mọi quang cảnh đều thay đổi. Rõ ràng lúc cậu đi xe bus đến đây, nào là cây xanh chim muông ríu rít, nào là nắng vàng đẹp soi sáng cả một con đường đi...
Còn bây giờ nó không khác gì con đường chết, cây khô cằn, chim không thấy mà nắng cũng chẳng thấy đâu. Chỉ thấy một màu u uất như nơi của người chết đi về.
Thẩm Trúc Bạch nhìn A Bối, chuẩn bị lắp bắp hỏi thì A Bối đã trả lời trước.
" Thắc mắc cái gì? Cậu đang bị ma quỷ lừa đấy. Họ muốn cậu giúp nên mới lừa có hiểu không ?"
Thẩm Trúc Bạch gật gù như vẻ đang hiểu, nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một vấn đề mới. Đó chính là phương