Bầu trời đêm hôm nay tĩnh lặng và lạnh lẽo biết bao nhiêu giống như đang cảnh báo một tai hoạ ập đến bất cứ lúc nào.
Một ngọn lửa bùng cháy ngay trước mắt Sở Giai Hân cùng với hàng tá người vây quanh căn nhà đang bốc cháy dữ dội.
Những người bên ngoài nhìn thấy cô trở về với túi bánh ngọt trong tay thì liền cản cô lại.
"Cháu không thể vào trong.." - Nhân viên đội y tế ở gần đó vội vàng ôm cô bé lại trong trạng thái hoảng sợ kích động.
"Đó là nhà cháu..ba mẹ cháu..chị gái của cháu đang ở bên trong đó..làm ơn..." - Sở Giai Hân kích động cứ không ngừng hét hoảng lên.
Căn nhà nhỏ bị cháy rụi không còn một thứ gì xót lại ngay cả thi thể của ba người bị mắc kẹt lại trong nhà cũng đã được xác định là tử vong.
Cảnh sát đã điều tra đến cuối cùng vẫn khẳng định đó chỉ là tai nạn ở nhà bếp rò rỉ bình gas nên đã xảy ra chuyện này.
Sở Giai Hân đứng trước đại sảnh nơi tổ chức tang lễ nhìn ba bức di ảnh của họ mà không khỏi tuôn lệ đỏ mắt càng tức giận hơn là sự thật cô không thể chấp nhận kết luận vô lí của cảnh sát.
Một trong số những người đến đây có một ông chú lạ mặt giống như đợi cô từ sớm nên khi Sở Giai Hân bước ra thì ông ấy đã nhìn thấy và liền bước đến.
"Chào cô" - Ông ấy khá lớn tuổi nên cô vội chào một cái rồi đáp lời.
"Chú có việc gì sao ?" -Sở Giai Hân nhìn tay của ông mang theo một phong bì.
"Chúng ta nên nói chuyện một chút..về cô" -Ông khẽ giọng không lớn không nhỏ nghiêm túc nhìn cô gái.
Sở Giai Hân đã mười tám tuổi, cô đang làm thêm tại một cửa hàng bánh kiếm thêm giúp gia đình.
Cô biết bản thân không phải con ruột của ba mẹ nhưng với họ thì hoàn toàn xem cô là con gái đối xử từ bé đến lớn vô cùng thương yêu cô sớm đã gạt bỏ sự thật là trẻ mồ côi được mang về nuôi nấn và xem họ chính là gia đình thật sự của mình suốt mười năm qua.
Người đàn ông nhìn cô rồi tự giới thiệu vì đây là lần đầu Sở Giai Hân gặp ông, người này là bạn của ba cô tên là Cố Hải Chương vừa hay tin bạn mình gặp tin xấu ông liền bay từ Anh về thành phố.
"Cháu định sẽ thế nào ? Có muốn học lại không chú sẽ hỗ trợ cho cháu" - Cố Hải Chương uống trà điềm đạm hỏi.
"Sao chú lại muốn giúp cháu ?"-Cô đúng là rất muốn đi học tốt nghiệp vào ngành nghề mơ ước của mình nhưng cũng không thể tuỳ tiện nhận ân huệ của người khác.
"Ba của cháu là ân nhân của chú lúc xưa...cháu xem như là ta