Sở Giai Hân đã mất vài tiếng đồng hồ để tra cứu tất cả liên quan đến tập đoàn JK, người đứng đầu chính là cựu chủ tịch Tần Duy và người kế nhiệm tiếp theo là con trai của ông ấy tên là Tần Mặc Đình người đã khiến cho hàng đống công ty lớn nhỏ sụp đỗ chỉ sau một đêm và giá cổ phiếu của Tần Thị lên tới hàng số tỉ đồng trong vòng vài tiếng đồng hồ.
Sau khi buổi phỏng vấn thử việc xong cô liền quay ra xe thì vô tình gặp một nhóm vài người mặc âu phục đen rất có uy thế đi vào, người đi đầu bước đến khí thế hùng hồ rất có khí phách và mọi nhân viên đều khẩn trương cúi đầu chào anh ta.
Người đó cao lớn ở tầm một mét tám mươi lăm trên người diện vest đen của hàng thiết kế cao cấp được may riêng, cô có thể nhận ra hàng cúc được đính trên áo là loại thạch quý rất cao cấp dùng trong những thiết kế nổi tiếng.
Mái tóc đen xám hơi phũ xuống tạo ra sự lơ đãng rất nhẹ nhàng, khuôn mặt đầy đủ các ngũ quan tinh tế đặc biệt một người đàn ông hoàn mỹ giống như từ tranh vẽ bước ra vậy khiến cô nàng không khỏi ngơ ngác một lúc rồi mới lùi về sau.
"Cô đơ ra đó làm gì mau lùi lại" - Người quản lí nhỏ giọng cảnh báo.
"Tôi..xin lỗi" - Sở Giai Hân nhanh chóng tỉnh táo lập tức lùi lại tránh đường.
Người đàn ông phong thái ngút trời này chính là Tần Mặc Đình cũng là chủ tịch đương nhiệm của họ, mọi người thường khen ngợi dung mạo và tài năng tuyệt vời của hắn nhưng kèm theo đó hắn luôn mang đến một cảm giác đáng sợ cứ hệt như toàn thân nhuộm rõ một màu máu vô hình lạnh lùng đến mức áp lực người đối diện.
....
Sở Giai Hân ra ngoài cổng vừa định về nhà thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
"Alo ?" - Cô nhấc máy nhẹ giọng đáp.
"Giai Hân là cậu đúng không..tôi là Nghiên Ngọc này cậu nhớ không" -Người đầu dây bên kia đáp lời khẩn trương vui vẻ.
Tưởng Nghiên Ngọc là người bạn cấp ba của cô sau khi Sở Giai Hân về nước thì cô ấy cũng về luôn ngay hôm đó.
Bạn bè cũng chỉ có vài người nên khi nghe tên thì Sở Giai Hân nhận ra ngay.
Họ hẹn nhau một quán trà khá mát mẻ điềm đạm còn có bánh ngọt và trái cây trên bàn mà Tưởng Nghiên Ngọc đã gọi sẵn.
"Trời ạ..nhớ cậu chết mất" - Tưởng Nghiên Ngọc vội ôm lấy Sở Giai Hân rồi ngồi xuống ghế.
"Cậu về từ khi nào thế" - Sở Giai Hân nhanh chóng hỏi thăm.
"Cũng mới về thôi..bố tôi bảo về xem mắt nếu không tự về thì ông ấy sẽ cho người lôi tôi về thôi" - Tưởng Nghiên Ngọc uống trà ngọt vừa bất mãn vừa nói.
"Cậu ở đây không đi cùng An Ly sao ?" -Sở Giai Hân ngước mặt đột ngột nhớ ra còn một cô bạn cũng học cùng lớp đáng lí phải về cùng Tưởng Nghiên Ngọc.
"Nhắc mới nhớ nhé..An Ly về trước mình một tháng sau đó mình không liên lạc được với cậu ấy nữa tôi còn định hỏi cậu về cậu ấy đây" - Bọn