Bạc Ân Tuỳ đã quen với cách nói chuyện vô sỉ này cô chỉ liếc qua hắn rồi nhìn qua Nguỵ Uyên thê thảm bị tra tấn tinh thần đến mức nào, vốn là một thiên kim danh giá giờ đây lại có bộ dạng sống không bằng chết như vậy.
"Anh làm như vậy là phạm pháp đấy" - Bạc Ân Tuỳ nhìn hắn, giọng điệu không thấp cũng không cao.
"Thế em nghĩ cô ta vô tội à" - Hắn nhẹ cười vuốt mái tóc dài của cô điềm tĩnh đáp lời.
"Dù vậy anh cũng không thể đối xử với cô ta như thế nếu anh cứ tiếp tục như vậy cô ta sẽ chết" - Nhìn vết thương ở cổ tay chân của Nguỵ Uyên mà cô không nhịn nỗi hét lên với hắn, cô không bảo vệ Nguỵ Uyên nhưng những thứ cô đang thấy rất giống cô ngày đó thậm chí có khi làm cô thấy đau nhói từ vết thương cũ tạo nên.
"Được rồi, em không thích anh sẽ không làm nữa từ ngày mai anh sẽ mang cô ta trả về Nguỵ Gia là được rồi chứ ?" - Hắn phút chốc lại như một con người nào đó chứ không phải là Âu Liên Việt ngạo mạn mà cô biết.
"Anh..nói thật sao ?" -Bạc Ân Tuỳ nghi ngờ nhìn hắn nhưng đáy mắt hắn cô có thể nhận ra sự yêu chiều của một người đàn ông dành cho nữ nhân của mình.
"Ân Tuỳ, ở đây dơ bẩn bụi bậm chúng ta về nhà nghỉ ngơi nhé.." - Âu Liên Việt khẽ cười ôm cô vào lòng.
Hơi thở nam tính mang vẻ chiếm hữu rõ rệt khiến cô vừa sợ vừa yêu, mùi hương trên người của hắn thật dễ chịu khác hẳn với con người tàn độc hàng ngày mà người ta thường thấy.
.....
Buổi tối tại hậu viện dinh thự, Giai Hân chỉ mặc chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh bên ngoài khoác áo nhẹ nhàng đi dạo ở trong vườn hít thở không khí.
Bầu trời tĩnh lặng chỉ võn vẹn vài ánh sao lấp lánh cô nhìn lên khẽ cười rồi lại nhìn vào sợi dây chuyền hình mặt trăng mà trước đó Tần Mặc Đình đã tặng cho cô đây là thiết kế do chính anh tự phát thảo làm ra toàn bộ kết cấu là tám mươi phần trăm là kim cương loại nhỏ lấp đầy mặt dây chuyền trông không quá cầu kì nhưng lại cực kì sang trọng đắc giá.
Làn gió thổi nhẹ làm cho mái tóc cô nhẹ nhàng động đậy, dưới ánh trăng nàng xinh đẹp như một đoá hoa quỳnh nở rộ.
Trong một giây phút lặng lẻ cô đã chợt nhớ ra một hình ảnh nào đó khiến cô nhíu mày hơi choáng váng.
"Gì..vậy nhỉ" - Cô thầm nói, bàn tay ôm trán đau đầu ngồi xuống ghế đá gần đó.
Hình ảnh một khẩu súng và màu máu tươi nhuộm đỏ căn phòng, người cô hơi run lên lúc này một hơi thở nam tính từ phía sau ôm lấy cô khiến cô nàng giật mình hét lên một tiếng.
"A..anh..là anh sao" - Giai Hân như tìm được lối đi ra trong bóng đêm mà ôm lấy Tần Mặc Đình.
"Hân Nhi em đau đầu sao..anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé, mình vào nhà thôi em" - Tần Mặc Đình lo lắng ôm lấy cô xoa dịu