*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hạ Y Lan
Nghe nói Kiều Vi Nhã muốn đi thăm Bảo Mặc, Đồng Đồng cũng quấn mẹ muốn đi thăm chú Bảo, bé rất thích chú, trẻ nhỏ thích một ai đó đều bằng trực giác, không có lý do gì, càng không vì lợi ích.
Đài lão tiên sinh bảo Đài Lộ đưa hai mẹ con đi.
Ba người lái xe đến tỉnh thành, lúc đi là Kiều Vi Nhã lái xe.
Đài Lộ đã đến thăm Bảo Mặc, cho nên quen việc dễ làm, dẫn Kiều Vi Nhã đi thẳng vào khu nội trú.
Ba người đẩy cửa đi vào, Bảo Mặc mới vừa tỉnh, đang xem tin tức tài chính, Đồng Đồng là người đầu tiên bước vào, làm Bảo Mặc sợ ngây người.
Đài Lộ hỏi mấy câu, lấy cớ dẫn Đồng Đồng đi siêu thị mua kem, liền rời đi.
Kiều Vi Nhã cắm hoa vào bình, ngồi trên ghế sofa đối diện giường bệnh, hai người lâm vào trầm mặc, cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Kiều Vi Nhã nói trước: "Bảo Mặc, em hy vọng anh có thể dưỡng bệnh thật tốt, miễn bản thân còn sống, đó chính là hạnh phúc, anh cũng biết, em đã từng vượt qua một đoạn thời gian thế nào, cho tới bây giờ, em vẫn luôn cảm kích anh, đã cùng em vượt qua năm tháng gian nan nhất của cuộc đời...... Ba mẹ của anh......" Kiều Vi Nhã thở dài một tiếng.
"Bảo Mặc, anh chưa có con nên sẽ không hiểu được đứa con trong lòng ba mẹ có vị trí thế nào, em chỉ hy vọng anh có thể trở thành người có đủ bản lĩnh, ba của em… là người đàn ông không thể gánh vác trách nhiệm, Cổ Khánh Nhất cũng như thế, nếu như...... Bảo Mặc, anh không thể mãi sống trong ảo tưởng, anh là một người ưu tú, cậu nói, M76 của anh, phần lớn đều là tự mình nghiên cứu phát triển ra ngoài, anh có thể làm ra một sản phẩm xuất sắc như vậy, tại sao không thể đối mặt với thực tế, sự kiên định của anh đâu rồi? Trên thế gian này có rất nhiều cô gái tốt hơn em, sau khi em rời xa anh không phải cũng kết hôn sinh con, đi lên một con đường khác sao? Hơn nữa, em nghe nói anh ở nước ngoài cũng không phải sống thanh tâm quả dục, giờ anh làm như vậy có mục đích gì? Anh muốn chứng minh với em điều gì? Hay là muốn chứng tỏ gì cho ba mẹ anh xem? Anh đừng nhìn em như vậy, có lẽ anh cảm thấy em nói vậy có chút gay gắt, nhưng từ khi em được sống lại đã hiểu ra một chuyện, lòng người không thể bị mê muội, lẽ phải luôn ở trong lòng mỗi người."
Kiều Vi Nhã đứng lên: "Bảo Mặc, đây là lần cuối cùng em gặp anh, sau này chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa, nhà máy của anh, em sẽ nghĩ cách thuyết phục cậu trả lại cho anh, một lần nữa cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho
em, thời gian của mỗi người trôi qua rất nhanh, lo lắng ưu phiền chiếm hết hai phần ba cuộc đời, trong đó thảnh thơi nở nụ cười có được mấy ngày? Tâm nguyện của em đã xong, từ nay về sau, em chỉ muốn mỗi ngày được vui vẻ, em hy vọng anh cũng như vậy."
"Tiểu Vi, em không hận mẹ anh sao?" Bảo Mặc lên tiếng.
Kiều Vi Nhã gật đầu, trịnh trọng nói: "Nếu em nói em đã tha thứ cho mẹ anh, ngay cả em cũng không tin được, nhưng mẹ anh và anh là hai người khác nhau, cho nên, giữa chúng ta, chỉ có thể không bao giờ gặp lại. Nhưng em hy vọng anh có thể bước ra ngoài bóng tối, mặc dù mỗi người đều hiểu rõ nhưng không muốn thừa nhận mà thôi, dứt khoát giải quyết nó thì mọi việc sẽ kết thúc."
Bảo Mặc gật đầu, buồn bã nhìn Kiều Vi Nhã, cô đã thay đổi, so với lần đầu gặp nhau khi anh về nước đã thay đổi rất nhiều, cô bây giờ, như thay da đổi thịt, toàn thân tản ra sự tự tin thành thục, khí chất tự nhiên như ánh mặt trời, giống như viên ngọc được mài dũa, óng ánh trong suốt, sáng rọi rực rỡ, nhất là đôi mắt trong trẻo kia, dường như đã trải qua một cuộc đời dài, niết bàn sống lại.
Cho nên, cô mới nói mình sống lại lần nữa.
Bảo Mặc biết, khoảnh khắc cô xoay người đi, giữa bọn họ đã trở thành hai đường thẳng song song.
Không phải luôn tự nói với mình, chỉ cần cô ấy hạnh phúc vui vẻ liền buông tay, luôn tự nhủ như vậy, cớ sao khi cô ấy xoay người, tim mình lại đau đớn thế này.
Ngay cả khi muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng mà…muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng cô ấy, nói dễ hơn làm.
Kiều Vi Nhã vừa đi mấy bước, Đồng Đồng và Đài Lộ đẩy cửa tiến vào, Đồng Đồng cầm kem trong tay, thấy mẹ, le lưỡi: "Mẹ, con còn chưa nói chuyện với chú Bảo nữa, ngồi một lát đi?"
Không đợi mẹ đồng ý, Đồng Đồng đã nằm ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn Bảo Mặc: "Chú Bảo, hình như chú gầy đi, có phải thức ăn ở bệnh viện không ngon không? Chú nhanh khỏe lên, con nói mẹ mời chú đến nhà ăn cơm, mẹ con nấu ăn là ngon nhất, con còn có dì Vân, dì ấy làm cơm Tây rất siêu, đúng rồi, chú có biết làm cơm Tây không?"
Bảo Mặc gật đầu: "Biết."
"Vậy chú có biết làm mỳ Ý không? Còn có canh gà nữa, con thích ăn mỳ Ý nhất, chờ chú khỏe rồi, mời con ăn mỳ Ý được không?"
Bảo Mặc gật đầu.
"Vậy chúng ta móc tay."
Bảo Mặc đưa tay, giọng nói trong trẻo của Đồng Đồng vang lên trong phòng: "Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không thay đổi."
Kiều Vi Nhã