*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hạ Y Lan
Đài Lộ và Kiều Vi Nhã ra sân bay, không nghĩ tới, trừ Đài Thế Hiếu còn có người làm anh luôn nhức đầu – Đài Thế Viện.
Đài Thế Viện cùng tên và tuổi của mình hoàn toàn không tương xứng, cũng vượt ra khỏi tưởng tượng của Kiều Vi Nhã, có thể nói, hai người là hai cô gái hoàn toàn khác biệt.
Vóc dáng Đài Thế Viện không cao, ước chừng không tới một mét sáu, lại có khí chất mạnh mẽ, một đầu tóc đen tự nhiên, má cao, đôi môi đầy đặn cùng môi mắt lấp lánh trí tuệ khiến cô có một vẻ đẹp cởi mở và xinh đẹp, hấp dẫn người ta nhất chính là chiếc răng khểnh làm cô có thêm phần tính trẻ con.
Nếu như nói Kiều Vi Nhã là dịu dàng nội liễm thì vẻ đẹp của Đài Thế Viện là sắc nét và rạng rỡ, tất cả ánh sáng sẽ bị lu mờ trước cô.
Đài Lộ thản nhiên nói: "Sao em cũng tới đây?"
"Có liên quan tới anh sao?" Đài Thế Viện trợn mắt, nhanh chóng nắm tay Kiều Vi Nhã, cười nói: "Tiểu Vi, em so với tưởng tượng của chị còn xinh đẹp hơn, chẳng trách ba nói em mới là đứa nhỏ nhà Đạm Đài."
Đài Thế Hiếu và Đài Lộ đi phía sau, Đài Thế Hiếu nhỏ giọng hỏi: "Viện Viện nói gọi điện cho em, sao em lại không biết?"
Đài Lộ nhún vai, gọi điện mới lạ, cô luôn xuất quỷ nhập thần thế đấy.
"Tiểu Vi, sao không dẫn con của em đến? Chị nghe nói con bé rất giống chị, rất tinh ranh có phải không?"
Kiều Vi Nhã cười: "Bé ở nhà làm bánh với mợ."
"Ai giống em, việc nhà không biết làm, còn không bằng một người đàn ông!" Đài Lộ ở phía sau giễu cợt.
Đài Thế Viện bĩu môi không đáp trả lại, Kiều Vi Nhã nhớ tới những tin đồn trong nhà, không khỏi nở nụ cười.
Lên xe, hai người ai cũng muốn ngồi phía trước, Kiều Vi Nhã dứt khoát ra sau ngồi: "Anh tư, anh lái xe đi."
Đài Thế Hiếu cười: "Hai người bọn họ đều vậy đấy, không thể đồng thời ở nhà, nếu không sẽ giống như sao hỏa đụng địa cầu."
Đài Thế Viện và Đài Lộ gần như đồng thời quay lại: "Anh ba, anh nói bậy gì đó!"
Kiều Vi Nhã cũng không nhịn được cười: "Anh ba, cái này gọi là ăn ý."
Lời còn chưa dứt, đổi lấy hai người rống giận.
Kiều Vi Nhã và Đài Thế Hiếu đồng thời giữ vững trầm mặc, ánh mắt hai người đều lóe lên sự giảo hoạt.
Nhìn hai người ở trước mặt cãi vả, thỉnh thoảng sẽ khẽ cười một tiếng.
Về đến nhà, Đài Thế Viện như một trận gió kéo Kiều Vi Nhã đẩy cửa ra, Kiều Vi Nhã nghĩ là cô sẽ đến chào hỏi mợ trước, ai ngờ, cô trực tiếp bổ nhào về phía ba mình, làm nũng một hồi mới chào hỏi mọi người trong nhà.
Đồng Đồng trợn to hai mắt nhìn Đài Thế Viện, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái.
Chỉ chốc lát sau, hai người tụ lại trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp, dắt tay Đồng Đồng vào phòng.
Kiều Vi Nhã vốn định cùng bảo mẫu đi làm cơm, bị Đài lão tiên sinh gọi lại: "Tiểu Vi, chúng ta đi thư phòng, giờ mấy anh con đều tới rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút việc."
Kiều Vi Nhã nghi hoặc, mặt cậu nghiêm túc như vậy là muốn nói gì?
Tới thư phòng, mợ đóng cửa lại, ngồi bên cạnh Kiều Vi Nhã.
"Thế Hiếu, trước tiên nói tình hình việc con đã làm ra sao rồi?"
Đài Thế Hiếu gật đầu: "Con đã làm xong, ba ngày nữa Trần Hán Bình sẽ đến thành phố B, giá tiền so với chúng ta dự đoán ít hơn năm mươi vạn, nhưng bọn họ có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Trần Hán Bình hy vọng chúng ta có thể bình ổn tin tức của Tiêu San, bởi vì bọn họ sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ kia, con của bọn họ, trên thực tế là Tiêu San sinh, về phần Tiêu San như thế nào, bọn họ thờ ơ."
Kiều Vi Nhã sợ ngây người, thì ra Đài Thế Hiếu đến Đài Loan bàn bạc thu mua khách sạn La Mã.
"Cậu..."
"Tiểu Vi, Tiêu San phách lối bởi vì phía sau cô ta có hậu thuẫn, vậy thì chúng ta sẽ đánh nát hậu thuẫn của cô ta, khiến cô ta không có sức đáp trả..... Đừng khóc, cậu sẽ không để con vô duyên vô cớ bị người ta ức hiếp."
Đài Thế Hiếu cười: "Tiểu Vi, sau này em không cần lo lắng Tiêu San có đường lui gì nữa, ba ngày sau, Trần Hán Bình sẽ cùng vợ mình đến đây, đối với hành động việc làm của Tiêu San, vợ ông ta đã sớm bất mãn, lần này cô ta mang thai, đúng lúc là một cơ hội, bởi vì việc làm ăn củaTrần Hán Bình ở Việt Nam gặp nguy cơ, là anh vợ của ông ta giúp ông ta vượt qua, em xem, ngay cả ông trời cũng đứng về phía em."
Kiều Vi Nhã gật đầu, đôi mắt ướt át: "Cậu, thật ra không cần phải vậy đâu, luật pháp đã chế tài cô ta, cô ta không dám làm gì con nữa."
Đài lão tiên sinh
lắc đầu, chung quy cháu gái của ông vẫn mềm lòng, Tiêu San chỉ bị án treo, có khách sạn La Mã làm hậu thuẫn, hơn nữa cô ta còn có một trai một gái, cuối cùng người Đài Loan vẫn phải kiểm soát cô ta, người phụ nữ như vậy, một khi cô ta có cơ hội xoay mình so với rắn còn độc hơn.
Nếu như không có bạn bè giúp con bé, ông dám chắc Cổ Khánh Nhất và Tiêu San sẽ ăn cháu gái ông đến xương cốt cũng không còn, từ xưa đến nay bao nhiêu ví dụ thực tế đã chứng minh, chỉ cần có quyền có tiền, bất kỳ tội ác nào cũng sẽ bị che giấu.
"Tiểu Vi, con đấy, quá trẻ tuổi...... Không nói bọn họ, con yên tâm, cậu thu mua khách sạn La Mã, không phải là buôn bán lỗ vốn, sau này, anh cả của con sẽ ở lại thành phố B với chúng ta, chúng ta đã đồng ý với Chính Phủ, đầu tư một chút hạng mục, ở đây là cảng thành thị, làm du lịch, làm mậu dịch cũng có tương lai, hơn nữa, anh cả con xem trọng Bách Hóa Trung Đại, cũng đã chuẩn bị tiến hành bàn bạc với họ, chuyện này, còn cần con giúp một tay."
Kiều Vi Nhã trố mắt chốc lát, bật thốt lên: "Vậy cửa hàng của con làm sao bây giờ?"
Mấy người cười ha ha, Đài Thế Văn nhịn cười nghiêm trang nói: "Tiểu Vi, nếu như có thể thu mua thành công, em muốn mấy cửa hàng cũng được."
Sau khi nói xong, anh cũng không nhịn được cười nữa: "Tiểu Vi, em đơn thuần như vậy, làm sao mở cửa hàng kinh doanh được, anh nghe nói em còn buôn bán rất tốt."
Kiều Vi Nhã đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Em buôn bán rất đơn giản, hơn nữa, ban đầu ông ngoại có nói với em, làm ăn cũng giống như làm người, phải dùng sự chân thành đối đãi, em có thể chịu cực khổ hơn người ta, giá cả cũng không quá mắc, từ từ tích lũy một số khách hàng, cứ như vậy mà làm."
Kiều Vi Nhã nhìn cậu, mấp máy môi: "Con không thích hợp làm ăn, con cũng không nghĩ đến phải buôn bán lớn gì, sở dĩ vội vã tìm mọi người là muốn giao lại đồ của ông bà ngoại, dù sau này con xuất ngũ, con cũng chỉ muốn làm dân văn phòng, con không muốn làm ăn nữa."
"Tiểu Vi, còn ba năm nữa, sau này hãy tính tiếp, dù con làm gì cậu đều ủng hộ con, giờ có hai chuyện quan trọng cần thương lượng với con, chuyện thứ nhất, chính là mộ của ông bà ngoại con, con còn nhỏ nên không biết, nhà Đạm Đài chúng ta có một khu nghĩa trang gia tộc, giờ chắc là không còn nữa rồi, chúng ta tính mua một khu mộ lớn, dĩ nhiên, chuyện này còn cần con giúp một tay, thời gian sắp tới chúng ta chỉ chú trọng việc này, chuyện thứ hai, cũng có liên quan đến con, cậu muốn cuối tuần này con được nghỉ sẽ theo chúng ta đến tỉnh thành, chúng ta muốn gặp người nhà của Bảo Mặc, đoạn ân oán này nên đến lúc chấm dứt."
Kiều Vi Nhã kinh ngạc: "Ân oán với nhà họ Bảo?"
"Tiểu Vi, nhà họ Bảo và nhà chúng ta, trước giải phóng là đối thủ của nhau trong làm ăn, người nhà bọn họ...... Bọn họ luôn dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tề nào để đạt mục đích, rất khác với ông ngoại con, ông ngoại con từng đi du học, lúc đó quan hệ với chính phủ cũng không tệ, cho nên nhà Đạm Đài chúng ta vẫn luôn đè ép nhà họ Bảo một đầu, năm 1938, quân Nhật chiếm đóng thành phố B, chính phủ bỏ mặc thành phố, nhà chúng ta bắt đầu thu hẹp việc buôn bán, tận lực không tiếp xúc với người Nhật Bản, nhưng lại âm thầm trợ giúp tài vật, ủng hộ kháng Nhật, năm 45, quân Nhật đầu hàng, tình thế đảo ngược, mọi chuyện nhà họ Bảo đều áp chúng ta một đầu, ông ngoại con kiên trì nguyên tắc của mình, không làm chuyện bắt cá hai tay, dù không buôn bán cũng không chịu làm người hai mặt..... Đầu năm 49, dưới sự kiên trì của ông ngoại con, cậu và bà ngoại con rời khỏi quê hương, mang đi phần lớn tài sản trong nhà, ông ngoại con hứa hai năm sau sẽ đi tìm chúng ta, ai ngờ, sau khi chúng ta đi, hai năm sau, thành phố B được giải phóng, ông ngoại và bà ngoại con ở lại trong nước, lần từ biệt này đến mấy mươi năm, cũng khiến chúng ta