Chương 8
Editor: Thanh Mạn
Nguy rồi.
Tống Diễn muốn đến đây?
Y Đường lập tức ngớ người như gặp sét đánh, kinh ngạc đến không chớp mắt.
“Anh Tống…”
Đêm càng về khuya, lời cự tuyệt còn chưa nói ra thì đầu kia điện thoại đã cúp máy trước, tiếng ngắt kết nối khô khốc liên tục truyền đến du dương.
“…”
Trong im lặng, Y Đường mím môi nháy nháy mắt, lại sắp xếp lại một chút tình huống hiện tại. Quyền chủ động không nằm trong tay cô, nếu như cô lại từ chối thì với tính cách của Tống Diễn chỉ sợ anh sẽ không nghe.
Tụng Tụng còn đang ngủ trong phòng nên cô không thể để anh vào đây, không còn cách nào khác, đành còn nước còn tát vậy. Y Đường bỏ khăn lau tóc trong tay xuống, vội vàng cởi bỏ váy ngủ trên người ra. Mái tóc dài ướt sũng dán chặt vào tấm lưng mịn màng, cô vén lên, lại lấy một bộ quần áo bình thường mặc vào.
Gần ra đến cửa, Y Đường kiểm tra lại những vật mang trên người. Điện thoại, chìa khóa và số tiền kia của Tống Diễn, cô đều mang theo.
Y Đường dự định sẽ chặn Tống Diễn ngoài cửa. Chiếc hộp quà màu đen tinh xảo được cô cho vào túi giấy mua sắm màu trắng rồi đeo trên tay, chầm chậm chạy xuống lầu. Bên ngoài, ánh trang trong veo tỏa sáng, trước cửa cổng đơn nguyên, một chiếc Bentley xám bạc đang lái đến.
Chiếc xe đó không phải chiếc cô thấy ở Kỳ Sơn lần trước, nhưng hãng xe và kiểu dáng thì lại rất giống hệt.
Ánh sáng trong khu chung cư cũ không tốt lắm, đèn đường lờ mờ, bãi đậu xe cũng hỗn loạn chật chội, xe Bentley kiểu lớn không có nơi có thể đậu được. Tống Diễn nhìn gương chiếu hậu thấy phía sau không có xe. Anh suy nghĩ một chút bèn nhẹ đạp phanh lại, ấn nút chạy bằng điện bên tay xuống, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
“Em lên xe đi, chúng ta tìm một nơi nói chuyện.”
Ở đây không thể dừng xe, anh cũng không thể tắt máy cản đường xe khác lâu được.
“…”
Để Tụng Tụng ở nhà một mình cô không yên tâm lắm. “Anh Tống, trong nhà tôi còn trẻ nhỏ phải trông coi, hay là tôi trực tiếp đưa tiền cho anh tự cầm về kiểm kê được không?”
“Y Đường, nhân lúc tôi còn nói chuyện dễ dàng với em thì em đừng từ chối tôi.”
Trước đó, anh đã nghe cô viện đủ thứ lý do rồi. Vừa kết thúc công việc bận rộn cả ngày, Tống Diễn không thể giữ được kiên nhẫn, lúc nói chuyện, anh đưa tay vào ngực áo tiện tay rút ra một điếu thuốc. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ngọn lửa leo lét trong không trung chiếu sáng nửa gương mặt anh.
Mày rậm, mũi cao, sống mũi thẳng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp lạnh lùng nghiêm nghị mà cô đơn của anh.
Tống Diễn ném cái bật lửa trong tay ra, dùng hai ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng kẹp lấy điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngoài xe.
Y Đường đang cúi đầu, trên chân như có tảng đá lớn nghìn cân đè vào, mấy giây sau cô mới khó khăn cất bước, dùng tốc độ chậm chạm của ốc sên mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế phụ lái. “Vậy anh tìm một nơi gần đây thôi, đừng đi xa quá.”
“Ừm”
Tống Diễn hài lòng đạp chân ga, quay ngược vô lăng.
Đối với kiểu phụ nữ như cô thì không thể dễ dàng thương lượng được, cứ cứng rắn kiên định một chút mới xong.
“Em vừa tắm xong à?”
Anh thấy tóc cô vẫn còn ướt.
“Ừm, tôi vừa chuẩn bị nghỉ ngơi.” Y Đường không ngẩng đầu lên nhẹ đáp, hai tay cầm chặt hộp quà đen, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu vực chung cư có hạn chế giao thông[1] nên Tống Diễn không lái quá nhanh, chiếc xe màu xám bạc chậm rãi chạy trên đường, nhà cửa xe cộ đứng im hai bên đường chậm chậm lướt qua tầm mắt.
[1]Hạn chế giao thông là một chính sách giới hạn dòng xe đi lại trên đường theo các phương thức giới hạn thời gian, giới hạn biển số xe, giới hạn xe nước ngoài nhằm giảm bớt áp lực giao thông đô thị.
“Mở hộp đựng đồ kia ra, trong đó có khăn lông.”
Anh khẽ liếc về phía cô, thấy cô không phản ứng lại liền tự mình tìm rồi nhấc chiếc hộp đựng đồ ở đối diện ghế phụ lái lên.
Xe vẫn đang chạy, một chiếc khăn lông trắng tinh bỗng nhiên được ném lên đỉnh đầu Y Đường, Tống Diễn lập tức ngồi thẳng lại, vô thức thoáng nhìn cô qua gương xe.
…Chiếc khăn rộng vẫn đang chụp trên đầu, Y Đường hoảng hốt quay đầu cẩn thận dò xét Tống Diễn.
Đuôi lông mày Tống Diễn khẽ nhếc:
“Muốn tôi lau giúp em à?”
Y Đường vội vàng khôi phục hoàn toàn cảnh giác, cô trở tay kéo chiếc khăn trên đầu xuống.
Vải cotton mềm mại thẩm nước mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu, trong chiếc hộp đựng đồ còn chất đống chai nước và băng cổ tay. Xem ra đây chắc hẳn đều là những đồ vật của đàn ông khi hoạt động thể thao thường dùng.
Khăn mặt bao quanh lấy đuôi tóc, động tác Y Đường nhẹ nhàng linh hoạt lau từng chút một.
Tống Diễn vẫn đang hút thuốc, mùi khói thuốc nhàn nhạt bay đến thấm vào ruột gan. Y Đường áp gò má mình vào cửa sổ lặng lẽ nhìn hình bóng người đàn ông phản chiếu trên tấm kính trong suốt. Giây phút đó cô cũng không còn đề phòng nữa, hít sâu một hơi, cô khôi phục giọng điệu hiền hòa bình thường.
“Tôi…chuyện hai ngày trước, tôi vẫn chưa cảm ơn anh…”
Đột nhiên, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời dịu dàng hơn.
Ngày đó ở thôn Đông Sơn, sau khi Tống Diễn đi đã rất nhanh lại có một nhóm người khác đến nhà bà Ngô.
Họ mặc Âu phục giày da nghiêm chỉnh, tự xưng là thành viên tổ chức công ích bản địa. Họ còn đưa cho bà Ngô một khoản tiền, lại đo đạc diện tích nhà nói là muốn tu sửa lại giúp bà.
“Những nơi sơn thôn hẻo lánh như vậy trong nước nhiều vô kể, sẽ không có bất kỳ một tổ chức công ích nào chỉ vì một cụ bà sống đơn độc một mình mà đến cả.”
Đưa tiền đã đành lại còn tu sửa lại phòng ốc, giấc mơ đẹp như vậy chỉ có thể là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà thôi.
Y Đương không tin họ, mới đầu còn tưởng họ là kẻ lừa đảo, nhưng trước khi đối phương đi cô đã vòng đến trước nhà nhìn biển số xe của họ… đều là biển Tuy Thành, giống hệt với chiếc xe ấy của Tống Diễn, tính cả chiếc Bentley xám bạc thì biển số xe ba chiếc liên tiếp nhau.
Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy. Y Đường cũng không phải ngốc, cô nghĩ rằng những chuyện này đều là chủ ý của Tống Diễn.
“…”
Người đàn ông trong xe bỗng im lặng.
Mãi lâu sau, Tống Diễn nhếch khóe môi, một bên khuỷa tay anh chống lên thành