Chương 9
Editor: Thanh Mạn
Sớm biết vậy thì đã không dùng rồi.
Không đúng, sớm biết vậy thì đã không đi nữa.
Y Đường siết chặt lấy chiếc khăn mà Tống Diễn vừa ném xuống, tức giận đến xù lông. Cô thở phì phò trở về nhà, sống lưng cứng ngắc ngồi trên chiếc giường lớn êm ái mềm mại.
Người đàn ông này ỷ lại vào việc cô luôn nói dối lừa anh, biết cô chột dạ nên mới dám không lo ngại gì như thế. Không thể không nói, khi đối mặt với Tống Diễn, Y Đường hoàn toàn không có chút sức lực nào, cô sinh con cho anh hơn nữa lại còn giấu diếm anh từ đầu đến cuối, chỉ riêng điều này thôi đã khiên cô không thể kiên định nổi, kiên định chỗ nào, làm sao mà kiên định được, lỡ như bị Tống Diễn phát hiện thì nhất định chuyện này sẽ không thể chấm dứt.
“Biết trước vậy thì đã không trả lại tiền rồi… Đâu phải mình nhặt được của rơi lại còn vô cớ bị trêu chọc đến một bụng tức giận. Hơn mười vạn đấy, mình giữ lại không tốt hơn ư?”
Y Đường ai oán nằm ngã xuống, thuận tay kéo lấy chiếc gối mềm mại buồn bã áp lên mặt mình.
Phí chữa bệnh của Tiểu Hạo lại sắp phải nộp, hai năm nữa Tụng Tụng cũng phải đi nhà trẻ. Toàn bộ chi tiêu cả nhà ba người đều trông cậy vào mình đôi tay của cô, cô cũng là con người, cũng sẽ có lúc mỏi mệt.
Đêm đến, đủ loại nỗi lòng phức tạp của quá khứ lại ùa vào tâm trí. Y Đường nằm nghiêng trên giường lại ôm chiếc gối vào ngực ngẩn ngơ một lúc lâu.
Cô không thay quần áo, chiếc khăn ướt bị cô tùy ý nhét vào đầu giường. Nơi rèm của che một nửa, ánh trăng sáng ngời soi sáng khuôn mặt tráng nõn mịn màng của người con gái. Cô không chớp mắt nhìn trân trân, hơn nửa ngày mới thấy hơi buồn ngủ, trở tay nhìn điện thoại thì đã một giờ sáng, lúc này cô mới lắc lắc đầu bất đắc dĩ nhắm mắt mang theo mọi phiền muộn vào giấc mơ.
Ngày hôm sau thức dậy, có thể vì tư thế ngủ tối qua không tốt, lại có thể vì tóc hôm qua gội vẫn chưa khô, ngay khi Y Đường vừa mở mắt đã thấy cổ họng hơi khó chịu.
Cô xuống giường tìm nhiệt kế cho vào miệng ngậm một lúc. Ba phút sau lấy ra, 37.5 độ. Hơi nóng, nhưng cũng không tính là sốt cao nghiêm trọng.
Đúng lúc ấy Tụng Tụng chạy vào, nhóc con này ngủ cả một đêm nên tinh thần vô cùng tốt. Cậu mặc một bộ đồ ngủ pikachu màu vàng nhạt, ôm một quả bóng cao su trước ngực vui vẻ nằm nhoài vào mép giường.
“Mẹ ơi! Bóng, bóng!”
Khi nói, cậu bé gắng sức muốn ném quả bóng về phía trước cho Y Đường, nhưng lực tay của nhóc con không đủ nên quả bóng cao su đập vào thành giường rồi lại bật ra lăn đến cửa phòng.
Cổ họng Y Đường không thoải mái nên không lên tiếng, Tụng Tụng chớp chớp mắt nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn về hướng quả bóng đang lăn. Thấy bóng lăn đến bên cạnh sofa thì dừng lại, bé cười khanh khách, bàn tay nhỏ trắng mịn nắm lấy chiếc đuôi pikachu sau lưng vui vẻ chạy ra phòng khách.
Hai chân nhỏ ngăn ngắn của bé chạy thật nhanh, tìm được bóng lại chạy trở lại.
“Cho mẹ!”
Vóc dáng Tụng Tụng không cao, đứng cạnh giường mới chỉ cao hơn tấm đệm một chút. Nhóc con nhón chân lên cô gắng nhét quả bóng vào lòng Y Đường, đôi mắt đen láy sáng long lanh.
“…”
Anh trai đi rồi, không có ai chơi với bé cả.
Y Đường mỉm cười giơ tay xoa mái tóc mềm trên đầu bé.
“Tụng Tụng, mẹ bị cúm rồi không thể chơi bóng với con được. Con ngoan ngoãn đi ra chơi xếp gỗ đi, đừng đứng gần mẹ quá, sẽ bị lây cúm đấy.” Giọng cô hơi khàn, lúc nói chuyện tiếng cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Nói xong, Y Đường xuống giường uống thuốc rồi lại lấy quả bóng cao su màu cam đặt vào ngực bé.
Tụng Tụng nháy mắt mấy cái, như hiểu như không.
Đột nhiên, bé vứt quả bóng trong ngực đi, ôm lấy chân Y Đường.
“Mẹ ơi! Bóng, bóng!”
“…” Y Đường vừa nhấc chân bước đi thì đã bị ôm lấy, cô chỉ muốn vào phòng bếp làm chút đồ ăn sáng mà thôi. Cô cúi đầu nhìn con mình, cậu nhóc mới cao hơn bảy mươi centimet, đang đứng như vậy mà vẫn không cao bằng chân cô.
“Mẹ…”
Tụng Tụng vừa ôm lấy chân Y Đường vừa lay qua lay lại, trọng tâm cậu không vững, vừa lắc hai ba cái đã ngã ngồi bên cạnh dép lê Y Đường.
Trước đó Y Đường đã nói rồi mà, đứa con trai này của cô chỉ giỏi làm nũng thôi.
Cô bất đắc dĩ khom người nhặt quả bóng da cam dưới đất lên, nhón chân đặt lên nóc tủ quần áo.
“Tụng Tụng, không thấy bóng nữa rồi ~~~”
Cô đưa hai tay khẽ véo má mũm mĩm của nhóc con, mỉm cười cố gắng giữ vững tinh thần.
“Dạ? Bóng? Bóng đâu?”
Tụng Tụng không thấy cô đặt bóng lên nóc tủ, bé từ dưới sàn bò dậy vui vẻ đi tìm khắp nơi.
Hừm… Thời gian cậu bé tìm bóng là đủ cho cô làm một món điểm tâm rồi.
Y Đường cười khẽ một tiếng, đột nhiên lại bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ nhóc con này vẫn đang dễ lừa, đợi sau này nó lớn hơn rồi thì sẽ không dễ chơi như vậy nữa.
***
Buổi chiều, bệnh cảm cúm của Y Đường vẫn không có dấu hiệu khỏi hẳn, cô nằm trên giường đo nhiệt độ thêm lần nữa, 37.7 độ, cao hơn 0.2 độ.
Điện thoại dưới gối vang lên không ngừng, cô mệt mỏi lấy ra nhìn cái tên người gọi đến Lý Mộ hiển thị trên màn hình.
“Alo…”
Cô ngồi dậy nói chuyện, trong quá trình ngồi lên còn không nhịn được mà ho vài tiếng.
Bên phía Lý Mộ hơi ồn ào, cậu ta hắng giọng nói lớn: “Y Đường! Lúc nãy tôi cùng người bạn biên tập đi phỏng vấn đúng lúc gặp được Tống Diễn! Có đúng là anh ta làm vật liệu gỗ không? Vật liệu gỗ Trung Thành? Fuck, não bà có vấn đề rồi đúng không? Một người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền