Một gương mặt tròn tròn béo béo từ ngoài cửa thò vào, mặc thường phục, trông tầm hơn bốn mươi tuổi, rất to cao vạm vỡ. Chu Vĩ vừa vào phòng, mặt đã lộ vẻ khó xử: "Ông Trần, trước mặt người khác, ông ăn nói có đức một tí được không?"
"Không sao, đều là bạn bè cả, gọi thế cũng không sao, người khác có biết ông tên là Trư Bát Giới đâu."
"Người khác còn không biết?" Chu Vĩ kể khổ với cặp đôi trẻ tuổi, "Khi anh Trần chưa về cơ quan tôi, tôi chưa bao giờ có cái biệt hiệu đó, từ mùa hè cái năm nhìn thấy tôi ăn dưa hấu ở cơ quan, anh ta bắt đầu gọi tôi là Trư Bát Giới, kết quả cả cơ quan đều biết, đến cả vợ tôi, lúc cãi nhau cũng mắng tôi là Trư Bát Giới. Chỉ là ăn quả dưa hấu thôi, tôi có động chạm gì đến anh ta đâu cơ chứ."
Ngô Ái Khả cố nén không bật cười: "Xem ra anh Chu Vĩ là người rất nền tính, gọi anh là Trư Bát Giới mà anh cũng không giận."
"Ông này mà nền tính?" Trần Minh Chương phá lên cười, đến cả Chu Vĩ cũng bật cười.
Trần Minh Chương đắc ý ra mặt, nói: "Những người khác trong cục công an đều không dám gọi anh ta là Trư Bát Giới, đấy là đặc quyền của tôi. Nào, tôi giới thiệu với các bạn đây là cảnh sát Trư Bát Giới, người nổi tiếng nhất ở Bình Khang chúng ta." Anh ta chỉ vào mặt Chu Vĩ, "Chu Vĩ, có biệt danh chính thức là Tuyết Trắng Bình Khang."
"Tuyết Trắng Bình Khang?" Cả hai người đều không hiểu.
"Đúng thế, chính là Tuyết Trắng Bình Khang." Sắc mặt Trần Minh Chương bỗng trở nên rạng ngời, "Những năm tám mươi, Bình Khang chúng tôi có một vị lãnh đạo trung ương, sau khi về hưu, có một lần vị lãnh đạo đó về quê thăm người thân, những năm tám mươi chín mươi, lực lượng cảnh sát rất mỏng, trang bị cũng tồi, trình độ bảo vệ an ninh rất kém, khi đến, vị lãnh đạo đó chỉ mang theo một cảnh vệ. Thời gian đó một người có vai vế trong gia tộc vị lãnh đạo bị nhân viên quỹ tín dụng phố huyện lừa tiền, ông ấy liền đưa người đó đi đàm phán, kết quả đúng vào hôm đó có một nhóm cướp mang theo súng săn đến cướp quỹ tín dụng, rất nhiều người, có cả vị lãnh đạo đó, bị kẹt bên trong, mặc dù cảnh sát nhanh chóng bao vây quỹ tín dụng, nhưng bọn cướp bên trong có súng, uy hiếp con tin, cảnh sát không dám manh động. Lúc đó đồng chí Tuyết trẻ tuổi của chúng tôi đơn thương độc mã, không mang theo vũ khí, đi vào đàm phán với bọn cướp. Cuối cùng, bạn Tuyết chớp đúng thời cơ, sử dụng tuyệt kĩ cầm nã* đã thất truyền từ lâu, chỉ loáng một cái..."
(*) cầm nã là một thế võ thuật của Trung Quốc, sử dụng để khống chế đối phương.
"Thôi, được rồi, ông đừng có chém gió hộ tôi nữa," Chu Vĩ ngắt lời, nói: "Tình hình thực là đám cướp đó không ngờ trong số con tin lại có một vị lãnh đạo lớn, cho nên khi sự việc vừa xảy ra, cảnh sát toàn huyện lập tức có mặt, bao vây vòng trong vòng ngoài quỹ tín dụng, bọn cướp tự biết là không thể thoát ra được, tôi đã sử dụng một số kĩ xảo khiến chúng đầu hàng."
Bác sĩ pháp y Trần cười: "Đúng là tôi đã phóng đại lên một chút, nhưng mà anh bạn Tuyết này cũng hơi khiêm tốn quá. Thực tế, chỉ có một tên cướp mang súng, sau khi anh Tuyết chế ngự được tên đó, những tên khác cũng đầu hàng theo. Sau khi sự việc xảy ra, vị lãnh đạo đó đã khen ngợi anh ấy là Tuyết Trắng Bình Khang, theo cách nói địa phương của chúng tôi, tuyết trắng có nghĩa là thuần khiết. Sau này anh Tuyết đúng là đã không phụ lòng mong mỏi của mọi người, những năm vừa rồi anh ấy đã bắt được rất nhiều trộm cướp, phá được rất nhiều vụ án, quan trọng nhất là, anh ấy là người ngay thẳng chính trực, nếu nói về tiếng tăm trong nhân dân, anh ấy không hổ danh là người đứng đầu."
Trần Minh Chương giơ ngón tay cái lên trước mặt Chu Vĩ, Chu Vĩ liền đẩy ra: "Thôi được rồi, thế thôi nhé, thực sự là không chịu nổi ông."
"Các bạn xem đấy, anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm, tính khí không được ôn hoà cho lắm, người trong cơ quan đều sợ anh ấy. Cậu Giang này, cái tay Lí Kiến Quốc cứ đối đầu với cậu ấy mà, sợ anh ấy nhất đấy, thấy anh ấy cứ như thấy bố."
Chu Vĩ cười khẩy một tiếng, "Đấy là chuyện ngày xưa rồi, bây giờ anh ta không sợ tôi đâu."
Giang Dương hiếu kì hỏi: "Tại sao anh ta lại sợ anh?"
Trần Minh Chương trả lời thay Chu Vĩ: "Trước đây anh Tuyết vốn là đội trưởng đội điều tra hình sự, Lí Kiến Quốc là đội phó, có một lần, anh Tuyết bắt một tên tội phạm, anh Tuyết đối xử với một số đối tượng phạm trọng tội, đúng là không coi trọng chủ nghĩa nhân đạo lắm, kết quả không ngờ Lí Kiến Quốc liên kết với người nhà tên đó, tố cáo anh Tuyết đánh đập phạm nhân, anh ấy liền bị giáng chức, còn Lí Kiến Quốc lên làm đội trưởng. Tay Lí Kiến Quốc thọc dao đâm từ sau lưng, đuối lí, toàn bộ đội cảnh sát đều khinh hắn, hắn tất nhiên là sợ anh Tuyết. Giờ, hắn đã làm đội trưởng mấy năm, chân vững, lưng thẳng, oai phong lắm rồi."
"Thế mấy ông cục trưởng, cục phó chỗ các anh thế nào?"
"Mấy vị lãnh đạo trong cục thì không sợ anh ấy, mà là thấy anh ấy khó chịu." Trần Minh