Họ rời sang một quán trà, Chu Vĩ châm thuốc lá, nghĩ đến Ngô Ái Khả nên anh chọn vị trí sát cửa sổ. Trong khói thuốc nghi ngút, anh kể lại vụ án Hầu Quý Bình.
Khi vụ án Hầu Quý Bình xảy ra, Chu Vĩ đang phá án ở địa phương khác, cho đến hơn một tháng sau mới về Bình Khang. Sau khi về, Trần Minh Chương đã nói với anh về vụ án này. Chu Vĩ gặp Lí Kiến Quốc, Lí Kiến Quốc kiên quyết không đồng ý cho anh xem hồ sơ vụ án. Anh tự mình điều tra, không có bất cứ manh mối gì.
Mấy hôm sau, bỗng có một người đàn ông bí ẩn gọi điện thoại đến, nói với anh là trước khi chết Hầu Quý Bình đã từng cố gắng tố giác chuyện học sinh của cậu ấy đã tự vẫn vì bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, trong tay Hầu Quý Bình có một chứng cứ vô cùng quan trọng, khiến cậu ấy bị gϊếŧ để diệt khẩu. Sau đó, Chu Vĩ điều tra thông tin về người đàn ông bí ẩn ấy, thì phát hiện đối phương gọi từ một trạm điện thoại công cộng.
Liên tưởng đến việc Lí Kiến Quốc vội vã kết thúc vụ án, còn vu oan giá hoạ cho Hầu Quý Bình, đổ cho cậu ấy tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, mà đúng vào thời gian trước đó phòng thí nghiệm pháp y lại bị kẻ trộm đột nhập, vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy được trong cơ thể cô bé học sinh bị hại cũng bị mất, Chu Vĩ không thể không nghi ngờ sự việc này có liên quan đến vị đội trưởng đội điều tra hình sự Lí Kiến Quốc.
Nhưng vụ án đã bị hủy, trong tay anh lại không có chứng cứ, đành bất lực nhìn thời gian vàng để điều tra vụ án trôi đi mất.
Cho đến tận lần này khi Giang Dương xuất hiện, lập lại vụ án trên danh nghĩa viện Kiểm sát, anh lại thấy le lói hi vọng sự thật sẽ được làm rõ.
Giang Dương hỏi vẻ nghĩ ngợi: "Anh cảm thấy người đàn ông bí ẩn gọi điện thoại cho anh nói là trong tay Hầu Quý Bình có một chứng cứ vô cùng quan trọng, có đúng không?"
Chu Vĩ gật đầu: "Tôi tin là đúng. Trước khi chết Hầu Quý Bình đã liên tục đi tố cáo một thời gian, nhưng sau khi cảnh sát điều tra, những chứng cứ mà cậu ấy tố giác đều không đáng tin. Nếu như cậu ấy tố giác không đúng sự thật, thì hung thủ thật sự ở phía sau cứ mặc cho cậu ấy tiếp tục tố giác có sao đâu, tại sao phải mạo hiểm gϊếŧ cậu ấy, chấp nhận rủi ro có thể sẽ bị xử mức án cao nhất là tử hình? Cách giải thích duy nhất là, sau này đúng là trong tay cậu ấy đã nắm được một chứng cứ nào đó, có thể đe doạ trực tiếp đến hung thủ thật sự."
Giang Dương gật đầu tán thành.
Chu Vĩ lại nói: "Xét toàn bộ sự việc Hầu Quý Bình bị gϊếŧ, cậu ấy tố cáo học sinh bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, sau đó vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy được trong cơ thể học sinh ở cục Công an lại bị mất, sau đó cậu ấy bị mưu sát, đồng thời bị vu khống tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái. Mấy sự việc đó, buộc phải có sự phối hợp của cảnh sát, thêm vào đó là thái độ xử lí của Lí Kiến Quốc, cho nên tôi nghi ngờ Lí Kiến Quốc đã nhúng tay vào vụ án."
Giang Dương rón rén hỏi: "Không lẽ... không lẽ việc xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái là do Lí Kiến Quốc gây ra?"
"Không thể." Chu Vĩ lập tức phủ nhận.
Trần Minh Chương cũng lắc đầu.
"Tại sao lại không thể? Nếu không tại sao anh ta phải đổ tội cho Hầu Quý Bình?"
Chu Vĩ đưa ra một lí do rất đơn giản, thực tế: "Anh ta sợ vợ."
Trần Minh Chương mỉm cười gật đầu: "Anh ta nổi tiếng về chuyện sợ vợ, các mặt khác thì tôi không rõ, nhưng về vấn đề quan