Giang Dương và hai người còn lại đều mặc thường phục, Chu Vĩ biết Nhạc Quân, nhưng Nhạc Quân không biết Chu Vĩ. Hắn vốn tưởng là hai người ở cửa quán hàng là khách đến mua hàng, sau khi bước vào nhìn thấy còn có một người đang ngồi ghi chép, lại để ý thấy sắc mặt của Đinh Xuân Muội, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ghế Đẩu." Một nụ cười kì quặc hiện ra trên gương mặt Chu Vĩ.
Nhạc Quân thoáng cảm thấy người này không có thiện ý, nhưng vẫn cố lấy uy, bực bội vặn hỏi: "Anh là ai?"
Chu Vĩ bước tới, đưa tay ra túm lấy vai hắn, dữ dằn hỏi: "Đứa bé trong phòng có phải con của anh không?"
Nhạc Quân giật phắt tay anh ra: "Con mẹ mày là ai hả?"
Chu Vĩ lấy thẻ cảnh sát ra, giơ ra trước mặt hắn.
Nhạc Quân lập tức mất khí thế ban đầu, nhưng vẫn cố nói rắn: "Gặp tôi làm gì, tôi có phạm tội đâu."
"Đinh Xuân Muội nói đứa bé trong phòng là con anh, đúng không?"
Mặt Nhạc Quân hơi biến sắc, vẫn nói: "Là con tôi đấy, thì sao?"
"Anh lập gia đình chưa, đứa bé ở đâu ra?"
"Tôi... tôi nhặt được."
Chu Vĩ cười ha ha: "Đâu có dễ nhặt như thế, nhặt cho tôi một đứa xem nào."
"Tôi... đúng là tôi nhặt được, có người để ở trước cửa nhà tôi, chẳng nhẽ tôi lại để cho nó chết đói? Là tôi nhặt được! Đã đăng kí với cục Dân chính."
"Đăng kí rồi, cũng chưa chắc đã hợp pháp đâu." Chu Vĩ quan sát hắn, đột ngột hạ thấp giọng, nghiêm giọng quát, "Quần chúng tố giác anh lừa gạt bắt cóc trẻ con, đi theo tôi! Đên đồn công an ngoan ngoãn khai cho rõ, đứa bé này rốt cuộc là ở đâu ra!"
Chu Vĩ xắn tay áo lên bước tới, tóm chặt lấy bả vai hắn, Nhạc Quân liền đánh vào tay anh theo bản năng, Chu Vĩ giáng một cái tát vào đầu hắn, Chu Vĩ vốn đã rất vạm vỡ, Nhạc Quân nào phải là đối thủ của anh, cái uy tự nhiên hình thành qua bao nhiêu năm bắt tội phạm càng khiến Nhạc Quân lập tức từ bỏ ngay ý định phản kháng, hắn liên mồm van xin: "Bỏ tay ra, bỏ tay ra, em đi theo anh, ôi đau quá."
Chu Vĩ lấy còng số tám trong túi ra, còng tay hắn lại, để hắn đứng đó, rồi bước tới ghé vào tai Giang Dương, nở một nụ cười bí ẩn: "Cậu cứ nói chuyện với Đinh Xuân Muội đi, đợi tin tốt của tôi."
Sau khi họ rời đi, Giang Dương tự kéo lấy một chiếc ghế đẩu trong quán hàng tạp hoá ngồi xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi theo, làm ra vẻ đang xử lí một vụ án, nói: "Bây giờ tôi hỏi chị, chị phải trả lời đúng sự thật, điều tra viên sẽ ghi âm và viết lại tỉ mỉ, hiểu chưa!"
Anh tham gia công tác chưa lâu, kinh nghiệm xử lí các vụ án không nhiều, nhưng ủy ban Kiểm tra KỈ luật và viện Kiểm sát làm việc cùng một khu văn phòng, anh đã chứng kiến nhiều quan chức vi phạm kỉ luật bị đưa đến viện Kiểm sát để thẩm vấn.
Chu Vĩ cũng đã truyền cho anh một số kinh nghiệm, thái độ thẩm vấn nhất định phải nghiêm khắc, nghiêm khắc nhưng không được dữ dằn, vì gặp phải những kẻ giảo hoạt, điều tra viên càng dữ, chúng lại càng biết rõ trong tay anh hoàn toàn không có quân bài nào, cố tình doạ dẫm thế thôi. Chơi bài xì tố không thể lần nào cũng chờ đủ bộ năm quân, tất nhiên, khi thẩm vấn cũng phải lúc giả lúc thật.
Quả nhiên, Đinh Xuân Muội trả lời rất phục tùng: "Hiểu rồi."
"Nói xem, chị và Nhạc Quân có quan hệ gì?"
"Chúng tôi... chúng tôi..."
"Nói thật đi!"
"Chúng tôi... có lúc anh ấy qua đêm ở chỗ tôi."
Giang Dương gật đầu, mối quan hệ này anh đã đoán ra từ nãy qua thần thái của hai người, ở thành phố gọi là tình vụиɠ ŧяộʍ, ở nông thôn gọi là chim chuột.
"Anh ta có thường xuyên đến gặp chị không?"
"Vâng... thỉnh thoảng."
"Một tháng mấy lần?"
"Không nhất định, ba bốn lần, năm sáu lần."
"Chị và anh ta bắt đầu mối quan hệ này từ bao giờ?"
"Khoảng... khoảng một năm."
"Trước khi Hầu Quý Bình chết, chị và Nhạc Quân đã có quan hệ như vậy rồi?"
"Đúng thế."
Giang Dương nheo mắt, ngừng lại không nói gì. Đinh Xuân Muội ngẩng đầu lên, phát hiện ra đối phương đang nhìn chăm chú vào mắt mình.
Giang Dương nói chậm lại: "Bây giờ chúng tôi đã