Bị Chu Vĩ và Giang Dương thay nhau liên tiếp tấn công, tuyến phòng ngự tâm lí của Đinh Xuân Muội, người phụ nữ nông thôn không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó với việc điều tra, nhanh chóng bị phá vỡ, cô ta liền khai ra sự thật năm đó.
Lúc đó Nhạc Quân đưa cho Đinh Xuân Muội một trăm nghìn tệ.
Vào năm 2001, tiền vẫn rất có giá trị, lương của những người bình thường đi làm ở phố huyện khoảng bốn năm trăm, một trăm nghìn tệ xấp xỉ với tổng thu nhập của một người bình thường trong hai năm, đối với nông thôn thì còn nhiều hơn. Việc Nhạc Quân muốn Đinh Xuân Muội làm rất đơn giản, quyến rũ Hầu Quý Bình ngủ cùng, sau đó đến đồn công an tố cáo cậu ta cưỡng bức.
Đối với Đinh Xuân Muội, chuyện quyến rũ Hầu Quý Bình ngủ cùng không khó, cô ta trẻ trung, goá chồng, lại có nhan sắc, lúc nào cũng có thanh niên đến cặp kè, không cần phải giữ mác trinh tiết. Nhưng đến đồn công an tố cáo đối phương cưỡng bức thì Đinh Xuân Muội thấy do dự, như vậy là vu khống, có ai muốn đang yên đang lành lại đến đồn công an chuốc lấy phiền toái?
Nhạc Quân nói mấy câu xoá tan nỗi lo lắng của cô ta, chỉ cần Hầu Quý Bình ngủ với cô ta, ai có thể chứng minh được là cô ta vu khống? Chỉ cần một mực khẳng định Hầu Quý Bình cưỡng bức là được, đồn công an chắc chắn sẽ bênh vực người trong vùng, làm sao có thể giúp người nơi khác được? Hơn nữa, chỉ cần làm một việc đơn giản như thế, là trong tay có một trăm nghìn tệ, sức cám dỗ thực sự quá lớn.
Đinh Xuân Muội chỉ lo một điều là Hầu Quý Bình từ chối cô ta, nhưng Nhạc Quân nói Hầu Quý Bình đã uống rượu, rượu đã bị bỏ thuốc, cậu ta lại đang ở độ tuổi ham muốn mạnh mẽ, một mình ở chỗ họ, một nơi hẻo lánh nghèo nàn, đống rơm này, chỉ cần một mồi lửa, ắt sẽ bùng cháy.
Tối hôm đó, Nhạc Quân đến gặp cô ta, nói là Hầu Quý Bình đã uống rượu, bảo cô ta đi luôn bây giờ. Cô ta đến tìm Hầu Quý Bình, mượn cớ xin nước nóng, vào phòng quyến rũ Hầu Quý Bình, thế là việc quan hệ với Hầu Quý Bình xảy ra, cô ta làm theo lời dặn của Nhạc Quân, lấy khăn mặt lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Hầu Quý Bình, mang về.
Chu Vĩ và Giang Dương nghe xong lời thuật đó, sửng sốt.
Họ lập tức suy ra kết luận tiếp theo, chiếc qυầи ɭóŧ bé gái phát hiện thấy trong phòng Hầu Quý Bình có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙, chính là quệt từ chiếc khăn mặt đó. Đầu tiên lấy được tϊиɦ ɖϊƈh͙, sau đó mưu sát Hầu Quý Bình, tiếp đó vu khống, đây là một cái bẫy hoàn chỉnh!
Giang Dương cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, sự việc này quá đáng sợ, trước khi cảnh sát đi tìm Hầu Quý Bình, cậu đã bị mang đi gϊếŧ hại, còn bọn người xấu đó đem chiếc qυầи ɭóŧ bé gái có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ giấu vào trong phòng Hầu Quý Bình, cuối cùng vu oan giá hoạ cho Hầu Quý Bình về chuyện cô bé tự sát vì bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ. Liên tưởng tới sự việc vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy từ cơ thể cô bé bị mất trong cục công an trước đó, khiến bác sĩ pháp y không thể đối chiếu với tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Hầu Quý Bình, từ đó mới có thể vu khống một cách hợp lí. Vụ án này lại một lần nữa vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Gan to tày trời!
Chu Vĩ nắm chặt nắm đấm, môi run lên, hỏi: "Tất cả những việc này đều là Nhạc Quân bảo chị làm?"
Đinh Xuân Muội gật đầu xác nhận.
"Hầu Quý Bình bị Nhạc Quân gϊếŧ?"
"Không phải, không phải," nghe câu hỏi đó, Đinh Xuân Muội liên tiếp lắc đầu, "Sau khi Hầu Quý Bình bị tìm thấy trong hồ chứa nước, Nhạc Quân cũng rất sợ hãi, anh ấy nói với tôi, anh ấy không biết xảy ra chuyện đối với Hầu Quý Bình, nếu gây ra án mạng, anh ấy cũng vô cùng kinh sợ."
Chu Vĩ chậm rãi định thần nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi: "Mười vạn tệ là Nhạc Quân đưa cho chị?"
"Vâng."
"Khoản tiền này có phải là của anh ta không, hay là ở đâu ra?"
Đinh Xuân Muội hoảng sợ đáp: "Tôi không biết."
"Chị quan hệ với anh ta mấy năm rồi, làm gì có chuyện chị không hỏi anh ta về việc này, làm gì có chuyện chị không biết?"
"Tôi thật sự không biết, anh đừng hỏi tôi, anh đi hỏi anh ta xem."
Chu Vĩ nổi giận quát: "Tôi tất nhiên sẽ hỏi nó, bây giờ chị khai thật ra cho tôi, khoản tiền đó rốt cuộc là ai bỏ ra?"
Đinh Xuân Muội không biết nói gì, một lúc sau cô ta đưa hai tay bưng mặt, áp dụng chiêu điển hình nhất, nguyên sơ nhất của đàn bà, khóc tướng lên. Đàn bà bẩm sinh đã giỏi khóc, nhất là trong lúc cãi nhau với đàn ông.
Đại để có hai kiểu khóc, kiểu thứ nhất là để xả hết nỗi lòng, thực sự cảm thấy ấm ức, thể hiện nỗi đau khổ trong lòng, bà mày phận bạc như vôi, sao lại gặp phải cái loại đàn ông khốn nạn như mày. Kiểu thứ hai là phòng vệ mang tính kĩ thuật, ví dụ như cãi nhau với người yêu, rõ ràng là mình đuối lí, nhưng chỉ cần khóc thì cuối cùng thế nào cũng diễn biến thành nam giới đuối lí, phải xin lỗi. Rất nhiều nam giới đều bó tay trước chiêu này, thực ra biện pháp rất đơn giản, anh có thể chửi thầm trong bụng, nhưng chỉ cần ngoài mặt xin lỗi một tí, cuối cùng viết một đống chi phiếu không có tiền bảo chứng, chắc chắn cô nàng sẽ từ khóc chuyển thành cười.
Chu Vĩ còn có một biện pháp thẳng thừng hơn, anh quát một câu: "Khóc cái cục cứt, còn lãng phí thời gian nữa, tôi đưa chị vào đồn công an giam lại tra hỏi!"
Đinh Xuân Muội lập tức thôi khóc. "Nói, ai bỏ tiền ra?"
Đinh Xuân Muội sụt sịt, vẻ rất lưỡng lự: "Tôi... tôi có hỏi Nhạc Quân, anh ấy nói, anh ấy nói chuyện này tuyệt đối không được nói ra, chúng tôi không thể đắc tội với họ