Ngồi trên tửu lầu ngắm nhìn đoàn người qua lại, tôi suy tính về hướng phát triển trong tương lai của mình.
Cuộc sống ở cổ đại cũng không có nhiều thứ tiêu khiển như ở hiện đại, người dân vẫn rất thật thà chất phát.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ nghe kể chuyện ở trà lâu, tổ chức mấy buổi cầm kỳ thi họa, phát hành tiểu thoại bản, rồi nghe ngóng nhà hàng xóm có xung đột gì không...!Đời sống tinh thần thật đúng là hơi nghèo nàn.
Nghĩ vậy tôi quay qua hỏi tiểu tương.
"Tiểu Tương chúng ta có bao nhiêu tửu lâu trong thành"
Tiêu Tương nghe tôi hỏi thì bấm tay tính toán
"Dạ, Vương gia có 3 tửu lâu, 2 sòng bạc, còn một vài tiệm vải với quán trà nữa"
Oh oh cũng khá khẩm đấy nhỉ, trong đầu tôi vẽ ra một đống ý tưởng kinh doanh cần xác nhận thêm một chút nữa.
Theo trí nhớ của nguyên chủ kinh thành cũng có nhiều đồ ăn nhưng hơi thiếu các món về hải sản, tôi lại là một đứa vô cùng thích ăn hải, ẩm thực vùng biển nơi đây tôi xin bao thầu.
Thời xưa thương nhân ở cổ đại cũng không được coi trọng, còn có chút bị coi thường.
Nhưng làm gì cũng cần đến tiền, thương nhân ở cổ đại không được đánh giá cao nhưng họ có tiền.
Ở kinh thành vẫn thường có các buổi tụ tập thương nhân với nhau, tôi nghĩ mình cũng lên đến đó làm quen kết bạn, tiền mà ai mà không thích chứ.
Ăn uống xong tôi lại cùng tiểu Tương đi dạo một vòng mua thêm vài món ăn rồi mới quay về phủ.
Kinh thành là bộ mặt của nhà nước, đi dạo một vòng tôi thấy được nơi đây vô cùng phồn hoa, người dân an cư lạc nghiệp chứng tỏ vị chủ tịch nước là anh tôi đây vô cùng anh minh, sáng dạ.
Sáng ngày hôm sau tôi xuất hiện ở hoàng cung sau bao ngày dưỡng bệnh, tôi đến thỉnh an thái hoàng thái hậu cùng anh trai hoàng đế của mình.
Lúc tôi đến chỗ thái hậu ở đó đã có một dàn mỹ nhân như hoa, như ngọc là vợ cả, vợ hai và đống bồ bịch của anh trai tôi.
Khi thấy tôi đến thái hậu cho mấy cô ấy lui xuống gọi tôi đến gần nói chuyện.
Nhìn thấy sự thay đổi về ngoại hình của tôi, thái hậu vô cùng vui mừng khen tôi có da có thịt, càng ngày càng sáng sủa đẹp trai.
Tôi bóc quả quýt đưa cho bà rồi nói "Con giống mẫu hậu nên mới ưa nhìn như thế đấy"
Thái hậu bên cạnh bị tôi chọc vui vẻ cười suốt
"Đi từ cửa cung đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ vọng ra rồi, thì ra là Hy nhi ở đây mới khiến mẫu hậu vui thế" Hoàng thượng từ ngoài cửa bước vào cười nói.
Mấy cung nhân bên trong quỳ xuống hành lễ tôi cũng đứng dậy hành lễ với anh ta.
Hoàng thượng đến gần xoa xoa đầu tôi nói
"Đúng là Hy nhi nhà mình càng ngày càng chững chạc, người gặp người quý nha"
"Hoàng thượng đến rồi, hôm nay ở lại đây ăn trưa cùng ai gia, ai gia cũng giữ Hy nhi ở lại ăn trưa luôn" Thái hậu thấy hai đứa con trai của mình đều ở đây vô cùng vui vẻ dặn người hầu đi chuẩn bị đồ ăn.
"Ngọc Hòa dạo này lại chạy đến nơi nào chơi rồi, lâu không thấy đến chỗ ai gia"
Nghe thái hậu hỏi, hoàng thượng nhấp một ngụm trà nói
"Con nghe nó nói nó muốn đi thăm thú vùng vịnh biển nào đó, chắc cũng sắp về rồi"
Nghe đến biển kẻ đang ngồi cắn hạt dưa hóng chuyện là tôi đây hai mắt sáng lên
"Đi biển sẽ được ăn rất nhiều hải sản đấy"
Thấy tôi nói vậy hoàng thượng và thái hậu đều bật cười.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
"Đứa trẻ tham ăn này, con muốn ăn cái gì sai người mang về đây là được rồi"
Tôi bóc hạt rẻ bỏ vào miệng nhai rồi gật đầu
"Vâng, để khi nào Ngọc Hòa về con hỏi đệ đấy xem có món gì ngon con mang đến cho thái hậu và hoàng huynh cùng ăn"
"Đệ đấy" hoàng thượng cười bóc hạt rẻ rồi đưa cho tôi
Hình ảnh gia đình ấm áp...!
Ăn trưa xong ở chỗ thái hậu hoàng thượng cần xử lý công vụ nên rời đi trước, tôi ngồi lại một lúc rồi cũng phải trở về phủ.
Đi ra khỏi từ ninh cung bỗng tôi nhớ đến căn nhà cùng người nam nhân tóc bạc thần bí, điều mấy nội thị và thái giám quanh mình đi chỗ khác.
Tôi một mình đi trên con đường trải đầy sỏi đá mong muốn tìm thấy một điều gì đó.
Đúng là cầu được ước thấy đi lòng