Tân Uyển không lên lầu luôn mà đứng ở chỗ khuất của hành liên nhìn xe rời đi.
Sắp đến Tết Nguyên Đán, các cửa hàng gần đây đều bật "Vận May Đến" um sùm, đồ trang trí Giáng Sinh còn chưa dọn hết, đèn lung linh, nơi nơi đều là không khí vui mừng hạnh phúc, Tân Uyển ngồi trên bậc thang, ngón tay đông cứng ủ trong khăn choàng, cậu ngây người rất lâu rồi mới chậm rãi bước lên.
Tiếng gõ cửa vang lên lúc Trầm Du đang hâm sữa bò – hồi trước lúc nào Tân Uyển đến y cũng sẽ chuẩn bị đồ uống, đa số là sữa bò.
Đặt ly sứ lên đế lót ly giữ nhiệt, trong ly sữa màu trắng có vài bọt bong bóng trong suốt nho nhỏ.
Y luống cuống tay chân dọn dẹp mặt bàn, hô một tiếng: "Đây! Tới liền, đừng vội!"
Tân Uyển nghe thấy tiếng lách cách bên trong.
cửa được mở ra, Trầm Du lạnh phát run, đẩy vai cậu: "Chạy nhanh vào, đông chết, bên trong ấm hơn."
Trong phòng quả thực rất ấm, phía sau lưng Tân Uyển còn ra chút mồ hôi nhưng cậu vẫn cúi đầu vùi vào trong khăn.
"Quấn khăn không nóng à? Em cứ treo lên đó là được." Trầm Du chỉ giá đồ kế bên cửa.
"Không nóng, em sẽ mang luôn ạ." Tân Uyển chỉ cởi áo khoác lông trắng ra.
Trầm Du nhìn thấy tay trái bị quấn băng lúc cậu ngồi xuống, ngạc nhiên mở miệng: "Tay em bị sao vậy?"
"Em không cẩn thận nên bị kẹp, cũng lành rồi." Tân Uyển lắc đầu, nói, "Không có gì đâu."
Thấy Tân Uyển khách sáo, ủ rũ, Trầm Du ngẩng đầu nhìn cậu, động tác dừng lại một chút, rồi như chưa có gì xảy ra, vẫn đưa sữa bò qua như trước, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng lâu rồi em chưa tới chỗ anh để cố vấn, anh cố tình đi siêu thị mua sữa bò nhập khẩu cho em đó, uống đi rồi không chừng cao lên thêm đấy."
Cuối cùng Tân Uyển cũng cười rộ lên, ôm cái ly: "Cũng đâu phải trẻ con, không cao thêm được nữa đâu ạ."
Những lời này vừa nói ra thì Trầm Du đã biết được tình huống, hỏi: "Tống Hành không đưa em tới à?"
"Anh ấy đưa em tới đây rồi đi luôn, chắc là có việc ở công ty." Tân Uyển chậm rãi uống sữa, có hơi nóng, cậu thổi mấy cái, "Khi nào xong anh ấy sẽ đến đón em."
Phòng tư vấn nhất thời chỉ còn tiếng hít thở và tiếng gió từ máy điều hòa, Trầm Du nhìn xoáy tóc cậu, bỗng không biết nói cái gì.
Tân Uyển không giống như lúc trước, lúc trước cậu cũng cười như vậy, đôi mắt cong lên, có lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng ánh mắt nhẹ nhàng hơn, trong sáng thuần khiết, chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì đau khổ và tổn thương, chứ không phải như bây giờ.
Trầm Du khép tay lại, nghiêng người về phía trước: "Sao bỗng dưng lại muốn đến tìm anh?"
"Là vì..." Ly sữa bò còn lại một nửa, Tân Uyển không uống tiếp, chỉ ôm trong lòng bàn tay để sưởi ấm, giọng nói rất nhẹ: "Là vì không được vui cho lắm, nên muốn tìm anh để tâm sự."
"Không ngại nói hết cho anh chứ?"
Tân Uyển há miệng thở dốc, muốn nói lưu loát ra hết những chuyện phức tạp xảy ra, nhưng có vẻ khó khăn, Trầm Du nói tiếp: "Chắc là em chưa ngủ trưa, cơm nước xong thì tới thẳng đây nhỉ."
"Vâng."
"Vậy ngủ ở đây một lát đi, anh vừa thay nệm mới lúc sáng, rất thoải mái đó." Trầm Du thuyết phục, "Chúng ta làm thôi miên, thuận tiện nghỉ ngơi một lát, em có thể kể cho anh những chuyện xảy ra trong mơ, được chứ?"
Đây có lẽ là cách nhẹ nhàng nhất để Tân Uyển tâm sự với y – trực giác Trầm Du mách bảo.
Quả thực là cậu đồng ý, nằm lên trên giường.
Nhưng quá trình cũng không thuận lợi, dường như Tân Uyển có chút kháng cự đối với thôi miên, mất khoảng nửa tiếng mới có thể tiến vào trạng thái, Trầm Du vỗ nhẹ lên bàn tay cậu, không ngừng nói với cậu: "Anh sẽ không tổn thương em, đừng sợ nhé."
Lúc thôi miên Tân Uyển cũng không cởi khăn choàng xuống, gương mặt vì nóng mà phiếm hồng, ngón tay siết chặt đuôi khăn choàng, tựa như đây là thứ duy nhất có thể hỗ trợ cậu, để cậu dựa dẫm.
Nói ra một cách khó khăn, Trầm Du dẫn đường cho cậu nói, lúc nghe đến đoạn nghĩa trang, y bỗng không đành lòng hỏi tiếp, quá tàn nhẫn.
Con người không thể nào quen được với nỗi đau, dù cho bao nhiêu lần cũng không liên quan, chỉ cần vạch miệng vết thương ra là chảy máu.
Tân Uyển vô thức lau nước mắt, lông mi không ngừng run, trạng thái của cậu không quá ổn định, chỉ khi nhắc đến Tống Hành sẽ tới đón thì cậu tỉnh lại ngay, thở gấp, mê man nhìn lên trần.
"Nằm một lát nữa đi." Trầm Du cầm khăn giấy lau khóe mắt cho cậu, "Đợi khi nào nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta nói tiếp, không vội."
Tân Uyển "vâng" một tiếng, nghiêng người ổn định hơi thở.
Nửa ly sữa bò còn dư đã lạnh, Trầm Du tăng nhiệt độ máy lên, đợi sữa bò được hâm nóng.
Qua một lúc lâu Tân Uyển mới xoay người xuống giường, vết thương bên tay trái ân ẩn đau, đau đớn có thể giúp người khác phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực, mang lại cảm giác an toàn cho cậu.
"Ổn rồi?"
"Vâng." Tân Uyển cười rộ lên, chóp mũi hồng hồng, rất đáng yêu, "Nghỉ đủ rồi ạ."
Trầm Du theo thói quen cầm bút bi trong tay, không hỏi trực tiếp: "Hôm qua đến khuya em mới về nhà nghỉ ngơi à?"
"Cũng không khuya lắm đâu ạ, cơm nước xong qua một lát là em đi ngủ rồi."
"Có gặp ác mộng không?"
Tân Uyển cúi đầu nhìn tay trái đang bị băng, nhẹ giọng nói: "Không gặp ác mộng, em ngủ trong phòng của Tống Hành, em vẫn luôn ôm anh ấy, có thể nghe thấy nhịp tim của anh ấy, nên ngủ rất ngon." Cậu chợt hỏi: "Bác sĩ Trầm, trước kia anh với Tống Hành học cùng trường đại học ạ?"
Dường như từ khi vào cửa đến nay, thậm chí là lúc thôi miên, Tân Uyển không gọi Tống Hành là "anh" như trước, Trầm Du đoán có lẽ là sau khi cậu biết mình mất trí nhớ thì không muốn kêu nữa.
"Sao bỗng dưng em lại hỏi tới cậu ấy? Đúng là cùng trường." Trầm Du nói, "Nhưng học kì hai năm hai thì cậu ấy đi du học."
Tân Uyển nhéo hổ khẩu trên tay, thấp giọng hỏi: "Anh ấy đi du học ở đâu vậy?"
"Nghe nói là nước Anh, hình như là một trường rất tốt, anh cũng không rõ cho lắm nhưng chắc chắn là rất lợi hại."
"Vậy lúc đó hai anh còn liên lạc với nhau không?"
"Có liên lạc chút, không thì cậu ấy sẽ không nhờ anh giúp mỗi khi có việc giống như bây giờ đâu." Trầm Du nghiêng người ra sau tựa vào ghế, tay tùy tiện gác phía sau lưng, "Cơ mà em tìm anh để làm cố vấn mà, sao lại đổi khách thành chủ thế này, em còn gì muốn hỏi không, để anh giải đáp một lượt."
Tân Uyển nhấp môi, ngước mắt nhìn y: "Lúc Tống Hành còn đi học, anh ấy có từng nhắc đến người yêu không?"
"Sao em lại hỏi cái này?" Trầm Du có chút buồn cười.
Tân Uyển cố chấp hỏi tiếp: "Anh ấy từng kể rồi ạ?"
"Hình như là chưa, mặt cậu ấy vẫn luôn lạnh như tiền ấy, cô gái nào lại rảnh rỗi mà theo đuổi chứ?"
Đầu ngón tay Tân Uyển trắng bệch, giọng nói rầu rĩ gần như không nghe thấy: "Làm gì có chuyện không ai theo anh ấy chứ..."
Trầm Du nghe không rõ: "Em nói gì?"
Tân Uyển im lặng một hồi, sữa bắt đầu sôi lên, Trầm Du tắt máy hâm nóng, vừa tính đưa sữa qua thì nghe Tân Uyển khàn giọng hỏi: "Vậy...!Anh ấy có từng nhắc đến em với các anh không?"
Trầm Du ngẩn người, không phản ứng lại.
Ánh sáng tiến vào từ kẽ hở của tấm màn, hy vọng trong ánh mắt Tân Uyển tan rã đi, rất nhanh lại cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn về một phía: "Chắc là anh ấy sẽ không nhắc em với người khác rồi nhỉ – chỉ là tình yêu gà bông thời cấp 3 thôi mà, hơn nữa em còn tổn thương anh ấy như vậy nữa, khiến anh ấy phải chịu trận dưới cơn mưa to, với lòng tự trọng kiêu hãnh của anh ấy, chắc chắn là rất chán ghét em rồi."
Trầm Du bấy giờ mới phản ứng, gần như khiếp sợ mà nhìn cậu, giọng nói bất giác tăng cao: "Em, em nhớ ra rồi?"
Tân Uyển nhấp nhấp môi, thấp giọng: "Chỉ nhớ tới một vài thời điểm lúc ở cấp 3 thôi, vẫn còn nhiều chuyện chưa nhớ được."
Trầm Du phấn khích rõ, gương mặt hồng lên, vỗ bàn một cái thật mạnh: "Đây là tin tức mà! Em nói cho Tống Hành chưa?"
Tân Uyển: "Chưa nói ạ."
"Sao lại không nói cho cậu ấy biết chứ? Cậu ấy mà biết thì chắc chắn sẽ vui lắm luôn đó, để anh gọi cho cậu ấy!"
"Bác sĩ Trầm." Tân Uyển hoảng loạn, hướng ánh mắt cầu xin về phía y, "Đừng nói với anh ấy mà, được không?"
Trầm Du không hiểu nổi: "Tại sao?"
"Đêm hôm qua lúc em ở trong phòng của anh ấy, anh ấy nói với em là trước khi em nhớ ra tất cả, anh ấy sẽ không bỏ em đi, sẽ luôn ở bên cạnh em." Tân Uyển nói, "Nên em nói dối, không nói sự thật với anh ấy, nếu anh ấy mà biết thì em không còn lý do để tiếp tục ở bên anh ấy nữa."
Trầm Du lại ngồi xuống: "...Nên em cho rằng, tới khi em nhớ ra hết thì Tống Hành sẽ lập tức vứt bỏ em à?" Y biết mình nhiều chuyện, nhưng vẫn hỏi một vấn đề lúc trước đã từng hỏi Tống Hành: "Em không muốn quay lại với cậu ấy à? Có lẽ cậu ấy cũng còn thích em đấy."
"Nếu anh ấy còn thích em, thì cũng chỉ là thích em của thời cấp 3, khi đó cái gì em cũng không hiểu, làm cái gì cũng chỉ nghĩ đơn giản rồi làm, ngây thơ cực kỳ, cảm thấy con người và thế giới này rất đáng yêu." Tân Uyển nhẹ giọng nói, "Nhưng mà bác sĩ Trầm, hiện tại em không thể nào trở lại là em của tuổi 16, 17 được, em không thể trở thành người mà anh ấy thích, em đã trải qua cái chỗ kia...!Không thể tiếp tục ngây thơ được nữa."
Cậu nói: "Em không đòi hỏi gì nhiều, em chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy mà thôi."
Trầm Du có hàng vạn lời muốn nói, nhưng cũng hiểu rõ ràng tình huống trước mặt, Tân Uyển không có tự tin, sợ sẽ mất anh, không dám bước ra nửa bước, còn