Hai tháng sau.
Biệt thự Thục Uyển.
Trong sân, Lệ Doanh đang bước chậm từng bước một mà không cần vịn vào thứ gì. Sau hai tháng trị liệu và luyện tập chân cô gần như muốn hồi phục hoàn toàn rồi.
Cảm giác một lần nữa được đi lại bằng đôi chân của mình thật tốt. Lệ Doanh cứ vậy mà đi đi lại lại đùa giỡn với Sky. Dưới ánh nắng, màu lông vàng ánh cam của Sky vô cùng rực rỡ. Nó không ngừng chạy tới lui, vô cùng thích thú khi được chơi cùng với cô chủ của mình.
"Doanh Doanh, em mau vào nhà nhanh, chân em chỉ vừa mới hồi phục thôi, đừng đi nhiều quá không tốt." Hàn Cảnh Văn ngồi trên ghế đá nhẹ giọng nhắc nhở.
"Em biết rồi, anh yên tâm." Lệ Doanh đáp.
Sau khi giỡn với sky chán rồi, cô mới vào nhà, trong phòng của mình, Hàn Cảnh Văn đang ngồi làm việc bên chiếc laptop của anh. Không để ý đến cô đang đứng ở sau lưng anh từ lúc nào?
Hai mắt đột nhiên bị bịt lại, ngửi được mùi hương quen thuộc, anh liền biết là Lệ Doanh, Hàn Cảnh Văn khẽ mỉm cười, mặc cho cô trêu chọc. Lệ Doanh thấy anh không có phản ứng, cô tưởng anh giận, liền buông tay ra, vội giải thích,
"Cảnh Văn, anh sao thế, anh giận em rồi hả? Em không cố tình trêu anh đâu, chỉ là buồn chán quá, em muốn đi làm lại có được không?"
Hàn Cảnh Văn xoay ghế lại, anh kéo Lệ Doanh lại để cô ngồi trên đùi anh, rồi nói :
"Hàn Thái Thái, em đường đường là vợ của Ceo Hàn Thị, chủ đầu tư chính của Air\-space, thì cần gì phải đi làm chứ? Em ở nhà thiết kế cho Tổng Giám Đốc Hàn của em là được rồi."
"Nhưng mà Cảnh Văn à, đó là mơ ước của em, em không muốn từ bỏ đâu? "Em.. Lệ Doanh ngập ngừng không dám nói tiếp.
Hàn Cảnh Văn nhìn bộ dạng của cô, anh phì cười, nói :
"Doanh Doanh ngốc, em nghĩ gì thế, anh đã hứa sẽ tôn trọng mọi quyết định của em cơ mà. Yên tâm, ngày mai em có thể đi làm lại. Chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi."
"Thật không?" Lệ Doanh đầy phấn khích mà hỏi anh. Cô đưa hai cánh tay trắng nõn lên ôm lấy cổ của anh, rồi thơm nhẹ lên má anh một cái. Khẽ thì thầm vào tai anh..
"Ông xã, cảm ơn anh."
Hàn Cảnh Văn bị Lệ Doanh chủ động hôn bất ngờ, người anh chợt cứng đờ, phản ứng không kịp, Lệ Doanh nhìn anh thẫn thờ, cô bật cười, đang định bước xuống khỏi đùi anh, thì lại bị anh kéo ngược trở lại. Giọng anh vô cùng ái muội.
"Vợ à, em định mồi lửa, rồi liền dập tắt luôn sao? Hửm?" Hàn Cảnh Văn kề sát khuôn mặt của anh vào hõm vai của Lệ Doanh mà thì thào. Môi lạnh của anh chạm vào cả da thịt nơi xương quai xanh của cô.
Lệ Doanh run rẩy, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cô khẽ hỏi anh : "Cảnh Văn, anh muốn làm gì hả?"
Hàn Cảnh Văn cười gian xảo, anh nói :
"Doanh Doanh, anh muốn ăn em có được không? Anh yêu em, thực sự yêu em." Vừa nói anh vừa đưa răng mình cắn nhẹ vào cần cổ trắng nõn của cô.
A..Lệ Doanh khẽ la nhỏ.."Cảnh Văn..em..em.."
Còn chưa kịp nói, cô đã bị anh bế đến bên giường của anh. Ánh mắt anh nhìn cô đầy thâm tình.
"Doanh Doanh, đến lúc em nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ của em rồi. Anh không thể chờ được nữa."
Nói xong, anh liền hôn xuống, Lệ Doanh bất ngờ, có chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh, cảm giác sợ hãi kia cũng biến mất bởi sự yêu thương đầy ôn nhu của anh.
Anh khẽ thì thào, "Doanh Doanh, anh muốn em là của anh, chỉ thuộc về anh mà thôi không ai khác."
Lệ Doanh nghe anh nói, cô khẽ gật đầu. "Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ co lúc này, huống chi cô là vợ hợp pháp của anh, vậy nên chẳng có lý do gì để từ chối chuyện đó cả.
Còn nữa, từ lúc quen biết anh, rồi yêu anh cho đến bây giờ, chỉ gần ba tháng thôi. Nhưng tất cả những