Ngày hôm sau, buổi sáng, Hàn Cảnh Văn đưa Lệ Doanh đến công ty, cô tự bước xuống khỏi xe mà không cần anh bế xuống nữa.
Nhìn qua kính xe, cô cười tít mắt rồi vẫy tay tạm biệt anh. Hàn Cảnh Văn cũng vẫy tay với cô, sau đó lái xe rời đi.
Còn chưa kịp đi vào sảnh lớn của công ty, cô liền bị Phổ Trạch từ đằng sau kéo tay đi ra ngoài.
"Lệ Doanh, em thật sự ghét tôi đến vậy sao? Hôn lễ của tôi em không đến tham dự, ngay cả công ty em cũng không tới ? Em là cố tình tránh mặt tôi." Phổ Trạch lớn tiếng chất vấn.
Lệ Doanh giật tay cô ra khỏi bàn tay của Phổ Trạch. Cô cau mày nhìn anh ta, hình như anh ta vẫn chưa nhận ra rằng cô không còn ngồi xe lăn nữa. Cô tức giận nói :
"Giám đốc Phổ, anh thật nực cười, hôn lễ của anh thì có liên quan gì đến tôi. Sao tôi phải tham dự. Còn việc tôi vắng mặt ở công ty, tôi cũng đã nhờ chồng tôi xin phép cấp trên để anh ấy đưa tôi đi trị liệu đôi chân. Căn bản tôi không cần tránh mặt anh làm gì."
Phổ Trạch bấy giờ mới nhìn đến hai chân của Lệ Doanh, đúng là cô đã đi lại bình thường như trước đây. Anh ta có chút bất ngờ, thì ra hai tháng vừa qua cô không đến công ty không phải vì muốn tránh mặt mình.
Trong lòng chợt vui mừng thầm nghĩ nếu như Lệ Doanh đi lại bình thường rồi, thì cơ hội để mình quay lại với cô là rất lớn, Phổ Trạch vội vàng nói :
"Doanh Doanh, chân em thực sự khỏi rồi sao? Anh thật sự rất mừng cho em, chúng ta có thể..." Còn chưa dứt lời, Phổ Trạch đã bị Lệ Doanh ngăn lại. Cô lập tức lùi về phía sau tạo khoảng cách với anh ta.
"Giám đốc Phổ, ở đây là công ty, xin anh đừng gặp riêng tôi thế này nữa, tôi không muốn mang tiếng là kẻ thứ ba. Huống hồ, tôi đã kết hôn với Cảnh Văn, nên không thể phản bội anh ấy. Xin phép, tôi đi trước."
Nói xong, Lệ Doanh quay đầu bước đi không hề ngoảnh mặt nhìn Phổ Trạch lấy một lần. Càng nhìn anh ta, cô sẽ chỉ thấy càng chán ghét hơn mà thôi. Bởi vì trong tim cô giờ đây, toàn bộ đã giành cho ông xã Cảnh Văn của cô rồi.
"Lệ Doanh ! Lệ Doanh ! Em đứng lại cho tôi, em nói rõ ràng đi." Phổ Trạch vừa chạy theo nắm chặt cánh tay nhỏ của cô vừa lớn giọng gọi cô.
Trong sảnh chính công ty, bao nhiêu người qua lại đều nhìn cả hai người với con mắt tò mò, đầy soi mói. Nhất là mấy cô nhân viên nữ vốn không thích Lệ Doanh lại càng xì xầm bàn tán hơn.
Lệ Doanh nhìn những conn người đang chỉ trỏ cô và Phổ Trạch, cô tức đến run người. Liền giận dữ mà quát lên :
"Phổ Trạch, anh bị điên sao? Tôi không có gì để nói với anh hết, anh mau bỏ tay của anh ra, thật dai như đỉa mà. Buông tay ra !!"
Lệ Doanh giật mạnh tay cô ra, cô suýt thì ngã ra phía sau.
Ngay lúc này, Cung Hàn đi từ đằng sau tới, anh đưa tay giữ Lệ Doanh đứng vững. Sau đó anh liền hỏi :
"Lệ Doanh, chân em đã đi lại được rồi sao? Chúc mừng em, vậy là đợt cắm trại này em có thể cắm trại cùng phòng thiết kế của