Bốn năm sau.
Sân bay quốc tế Đài Trung.
Từ trên máy bay, một đôi vợ chồng trẻ bước xuống thang máy bay. Trên tay người đàn ông trẻ tuổi, ôm theo một cô công chúa nhỏ tầm 3 tuổi. Có mái tóc nâu xoăn, dày. Được cột thành hai bím tóc bởi hai cái nơ màu hồng.
Cả người cô bé được khoác lên một chiếc đầm công chúa lấp lánh kim tuyến, màu hồng cánh sen, trông xinh cực.
Người phụ nữ với đường cong chữ s thon thả, mặc chiếc đầm body màu hồng nhạt cổ ren, bên ngoài là áo khoác dài màu cà phê sữa, trên mắt là một chiếc kính râm loại sịn, cô đang khoác tay chồng mình, cử chỉ vô cùng thân mật.
Còn người đàn ông tay ôm con gái, đôi mắt cũng được che đi bởi chiếc kính râm màu nâu trà, anh mặc quần tây đen, áo phông rộng, chân đi giày tây, dáng vẻ vô cùng phong độ, lịch lãm.
Không ai khác xa lạ, đôi vợ chồng và cô con gái nhỏ dễ thương kia chính là Hàn Cảnh Văn, Lệ Doanh và con gái của anh với cô.
Sau bốn năm ở Ý, họ đã trở lại Đài Trung.
Một nhà ba người vừa bước xuống thang máy bay để ra cổng lớn, lập tức liền gom hết toàn bộ ánh nhìn của mọi người trong sân bay, bởi khí chất sang trọng, tôn quý, ngời ngời nổi bật giữa một loạt hành khách trên máy bay.
Thật không khác gì, mấy ngôi sao hạng A trong làng giải trí.
Trên băng ghế dài màu xanh, Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi đang ngồi chờ đón hai người bạn thân của họ từ Ý trở về.
Cả hai cô nàng đều đang mang cái bụng bầu sắp vượt cả mặt...
Ngồi ở giữa còn có Lưu Bích Chi, mẹ nuôi của Lệ Doanh.
Hơn một năm trước, bà về nước, thì nhận được tin Lệ Doanh đã ra nước ngoài. Sau đó, bà tới tìm Hạ Tuyết, và thế là hai bác cháu, trò qua chuyện lại hết cả ngày trời, bà mới tỏ rõ hết mọi việc xảy ra với con gái nuôi của bà.
Hôm nay, được tin con gái và con rể về nước nên bà mới đi cùng Hạ Tuyết và Khả Nhi để đón vợ chồng Hàn Cảnh Văn.
Ba người vừa nhìn đến hai vợ chồng Hàn Cảnh Văn, trên tay ôm một cục bột trắng mũm mĩm, không khỏi kinh ngạc, cả ba người trợn tròn mắt mà nhìn.
Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn, thế mà có con luôn rồi, một cô công chúa siêu dễ thương.
Hạ Tuyết sửng sốt mãi một lúc lâu mới mở miệng được để gọi to, "Doanh Doanh, anh Cảnh Văn, bọn em ở đây."
Phía xa, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh vừa nhìn liền nhận ra ngay Hạ Tuyết. Còn có Trịnh Khả Nhi, và người còn lại kia không ai khác chính là Lưu Bích Chi mẹ nuôi của hai vợ chồng họ.
Hai vợ chồng nhanh chóng ôm con gái đi tới chỗ ba người.
Tới nơi, Lệ Doanh tháo kính râm khỏi mắt mình, cả Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi đều không khỏi ngạc nhiên mà cũng thốt lên...
"Woa, mĩ nhân !!"
Trước mắt bọn họ, Lệ Doanh quá khác so với bốn năm về trước, sóng mũi cao thấy rõ, mái tóc cũng dài xoăn ra còn sống động hơn trước, da lại còn trắng hồng rạng rỡ, nhìn sơ qua, rõ ràng mang đậm nét đẹp của Phương tây rất nhiều.
Doanh Doanh à, xa cậu bốn năm, cậu thực khác quá...
Lệ Doanh cười tươi vỗ vai Hạ Tuyết, nói nhỏ vào tai cô bạn mình, " mình được như vậy tất cả là do có một anh chồng tốt ấy."
À !!! Hạ Tuyết ồ lên, cô nhìn Hàn Cảnh Văn lén cười, khỏi nói cũng biết, boss Hàn sủng vợ thế nào, nâng còn hơn nâng trứng nữa mà.
"Doanh Doanh, mẹ nhớ con quá." Lưu Bích Chi lúc này mới lên tiếng từ phía sau Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi.
"Mẹ !! " Lệ Doanh xà vào lòng Lưu Bích Chi gọi thâm tình. Mong nhớ.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc thì chợt nhớ ra, ở đây còn thêm hai thành viên nữa mà.
Chính là một cha, một con gái, hai cha con đang tròn mắt nhìn cảnh tượng thương thương nhớ nhớ ngay trước mắt họ...
Bất giác....cô con gái đưa hai bàn tay bé xíu về phía Lưu Bích Chi..." Mommy...ôm..ôm !"
Cả năm người lớn lại được một phen ngạc nhiên...
" Ông xã à, Minh Hy nói rồi...nói được rồi." Lệ Doanh òa lên sung sướng.
Cô dang hai tay ôm con gái bé nhỏ của cô vào lòng, rồi chỉ tay về Hàn Cảnh Văn dịu dàng nói, " Minh Hy, gọi ba xem nào."
Cô nhóc chu mỏ lên, mãi mới gọi được, "Daddy... Daddy."
Hàn Cảnh Văn vui mừng khôn xiết. Cuối cùng con gái họ cũng nói được.
Cả ba người còn lại là Lưu Bích Chi, Hạ Tuyết và Trịnh Khả