Nhà Hàng Đông Xuyên.
19 giờ 30 phút tối. Trên không gian ngoài khuôn viên nhà hàng, từng chùm pháo hoa rực rỡ bung lên lấp lánh như sao băng, đẹp vô cùng.
Bên dưới khuôn viên một chiếc bàn chữ nhật cỡ lớn được bày ra, trên bàn toàn bộ đều là những chén dĩa thủy tinh sáng chói xếp có thứ tự.
Vừa nhìn cách bày trí liền biết đây chính là một bữa tiệc đoàn viên.
Bên ngoài cổng lớn nhà hàng, 5 chiếc siêu xe hạng sang, chỉ nhìn thôi cũng đủ lóa mắt mọi nhân viên ở nhà hàng.
Chiếc BMW đầu tiên chính là của Chủ Tịch tập đoàn Hàn Thị, Hàn Cảnh Vũ và cháu nội gái, Hàn Minh Hy.
Hai ông cháu bước xuống xe đầu tiên. Kế đến là vợ chồng Hàn Cảnh Văn từ trên chiếc Roll-royce mui trần sang trọng.
Hai chiếc Maybach còn lại của vợ chồng Lý Nam Tước cùng, và vợ chồng Cung Hàn cũng theo đó mà dừng lại bên bãi đỗ xe.
Hai cặp vợ chồng và cha mẹ của họ cũng nối gót theo vợ chồng Hàn Cảnh Văn đi vào bàn tiệc, định vị chỗ ngồi.
Cả đám nhân viên choáng ngợp vì những thực khách thuộc hạng Vip này.
Nhìn quần áo, váy mũ của họ, cái nào giá cũng vài ngàn tệ chứ ít gì?
Bốn chiếc xe đã yên trong vị trí, thì chiếc thư năm mới ngừng lại. Không ai khác, từ trên xe đi xuống chính là một chàng trai tuấn lãm mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ đô. Quần tây đen, giày tây bảnh bao, nhưng cái đẹp này lại đẹp theo kiểu yêu nghiệt của phụ nữ...Hàn Cảnh Viêm.
Hàn Cảnh Văn nhìn đến chàng trai kia, anh khẽ nhíu mày. Đó còn không phải là tên em họ của anh sao?
Cái thằng nhóc này, bốn năm không gặp, trổ mã không ít, cũng chả biết có cô nào yêu chưa nữa.
Còn đang suy nghĩ, đôi mắt của Hàn Cảnh Văn một lần nữa lại rơi trên một chàng trai khác. Cũng bước từ chiếc xe kia đi xuống rồi lại còn nắm tay, bá vai em trai họ của anh.
Ở khoảnh cách gần hơn một chút, Hàn Cảnh Văn mới nhìn rõ... Cả nét mặt lúc này của anh chính là kinh ngạc lẫn sững sốt...
Tiêu Phong????
Cái tên thư kí kiêm trợ lí duy nhất của anh, y đang làm cái quái gì...y và thằng nhóc Cảnh Viêm kia...là...cử chỉ thân...mật...
Lẽ nào.....
Thanh âm khá là trong trẻo của Hàn Cảnh Viêm vang lên đánh tan không gian đang nhuốm ồn ào ở bàn tiệc.
"Con xin chào mọi người, con đến hơi muộn."
Hàn Cảnh Vũ nhìn thằng cháu trai từ cách ăn mặc cho đến cách nói chuyện của nó hiện tại, còn không phải một tiểu thụ thì còn là gì nữa.
Ông lắc đầu, nếu không phải cha mẹ nó ủy thác cho ông trách nhiệm lo lắng và chăm sóc nó, thì chuyện Cảnh Viêm không có hứng thú với phụ nữ, ông đã cản tới cùng.
Nhưng Cảnh Viêm lại là côi nhi, cha mẹ bị mất do tai nạn giao thông. Trước khi lâm chung, cả hai bố mẹ nó mong ông yêu thương và chiều nó, đừng cấm cản nó điều gì, nên ông mới bỏ qua..
Càng huống hồ, cậu nhóc Tiêu Phong kia cũng đàng hoàng chính chắn, lại là tâm phúc của Hàn Cảnh Văn con trai ông, nên ông mới mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ hai đứa nó yêu đương cái tình yêu mà không có tiếng nói của phụ nữ...
Không chỉ riêng Hàn Cảnh Văn, mà ngay cả Lệ Doanh cũng nhận ra cái tình cảm