Tạ Thừa Nhan bám lấy cái thân cây xiêu vẹo mà bò lên trên, tìm được một vị trí rồi ngồi xuống.
Người ở dưới quan sát mấy lần cũng chỉ nhìn thấy cành lá xum xuê, nếu không quan sát kĩ ở góc độ nhất định thì thật sự là không lộ được. Thế là cả đám yên tâm đi tìm Tình Thâm Trường Thọ, chuẩn bị để Ngọt Ngào hồi sinh tên đó.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Quanh chỗ cậu có ai không?”
Tình Thâm Trường Thọ: “Từ góc nhìn của em không có, nhưng không biết liệu họ có canh sẵn ở gần đây không.”
Trá Tử: “Chú mà làm anh bị liên lụy thì anh đây gian thi luôn đó nha.”
Tình Thâm Trường Thọ: “Đến đây nào bây bi~”
Trá Tử: “Xong việc anh sẽ cho chú một chữ.”
Tình Thâm Trường Thọ: “Cút, làm éo có chuyện đó.”
Vương Phi Điểu: “Chữ gì?”
Trá Tử: “Có con gái ở đây.”
Hương Thảo Ngọt Ngào: “Em không ngại đâu mà ~”
Trá Tử: “Thôi, sẽ dạy hư bé mất, anh không nỡ.”
Số 7 ngẫm lại hình tượng của mình, ngậm miệng.
Nhưng anh ta ngậm được miệng, người xem lại không ngậm được.
[Người xem] Châm thuốc cho ông đây: Đây không phải gái, nói nghe thử là cái gì.
[Người xem] Thỏ nhảy nhót: Dù tui là con gái thật nhưng tui cũng muốn nghe. Cứ ậm ờ như vậy là muốn gϊếŧ chết mấy người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế à!
[Người xem] Sữa đậu nành bánh quẩy: Có ai quen ông này không, đoán giúp xem là chữ gì thế?
[Người xem] Vãng Sự Thu Đao Ngư: Trước kia tôi cũng có đợt chơi với bọn họ, dựa trên kinh nghiệm của tôi thì hẳn là chữ “lỏng”.
[Người xem] Đại hiệp đội nồi: …
[Người xem] Đồ ăn nổi tiếng: …
[Người xem] Tôi đã biết kết cục: Đậu mè ác vãi!
[Người xem] Không thất tình: Không hổ danh sở khanh, nghe nói mấy đại lão kia giờ vẫn còn nhớ mãi không quên ổng đấy, không biết là mê cái gì của ổng nữa.
[Người xem] Thơ tương lai: Mê sự sở khanh của ổng chứ sao.
[Người xem] Trang điểm xác cho mấy tên lắm mồm: Ô, đám Hồng Trần mai phục thật kìa.
Đám Hồng Trần Nha Sang Nhân lục soát trong rừng cả buổi mới nhớ ra bên Phương Cảnh Hành đã chết một người, có thể sẽ nhân cơ hội hồi sinh, thế là quyết định trở lại trông xác.
Cân nhắc đến góc nhìn của người đang ngửi mùi đất, bọn họ không tới quá gần, nấp trong ở các bụi cỏ quanh đó, lẳng lặng chờ.
Một lát sau, bóng đám Phương Cảnh Hành như ẩn như hiện giữa khu rừng, bên Hồng Trần Nha Sang Nhân không khỏi xê dịch vị trí, chậm rãi tới gần, dần dần hình thành vòng vây. Họ thấy Như Ý nhìn quanh vài cái rồi để vú em tiến tới định cứu người.
704: “Chưa quan sát đã hồi sinh người rồi? Có khi nào là bẫy không?”
Bún thập cẩm cay tận óc: “Nhưng tất cả đều ở đây mà, không đến mức đó đâu nhỉ?”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội: “Không phải, thiếu một người.”
x x x: “Có thể là vua, cũng có thể là định lừa bọn m… Đội trưởng Phương phát hiện ra tôi!”
Hồng Trần Nha Sang Nhân quả quyết: “Lên!”
Thấy Hương Thảo Ngọt Ngào đã chuẩn bị cất tiếng hát, bọn họ nhất định phải cắt ngang, tập thể đứng dậy vây Như Ý lại.
Dật Tâm Nhân nghe chỉ huy, thêm miễn khống chế và vài cái buff cho đội. Mấy vị dps của Như Ý lập tức đồng loạt xông tới trước, trực tiếp đánh giáp lá cà luôn.
Chỉ năm phút sau, nguyên cả đội Phương Cảnh Hành đứt hết, đám Hồng Trần Nha Sang Nhân cũng chỉ còn bốn người sống, HP mỏng manh vô cùng. Bọn họ vừa đi về phía trước tìm kiếm, vừa sắp xếp lại suy nghĩ.
704: “Cứ sai sai ấy mày ạ, không có tí âm mưu nào hết, đây không phải là phong cách của đội trưởng Phương.”
Nước thêm đá là niềm hạnh phúc: “Dựa trên đống chiến thuật trong dĩ vãng của anh ta thì đáng lẽ phải là ỷ vào vú em, chậm rãi hành bọn mình tới chết thì đúng hơn.”
x x x: “Ừ ý, sao vậy nhỉ?”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội: “Hay là ý tưởng của Thập Phương Câu Diệt?”
Bún thập cẩm cay tận óc: “Hay là muốn tạo cơ hội cho người kia last hit*?”
*đại loại là đấm phát chết luôn =))
Hồng Trần Nha Sang Nhân: “Thế thì thằng đó phải xuất hiện từ lúc bọn mình đánh xong chứ, lúc đó cả đám đều còn tí máu, kĩ năng cũng đang đợi hồi.”
“Ê mấy ông nói có khi nào là vậy không?” 102 chết sớm nằm trên đất ngửa mặt nhìn trời, bắt đầu phân tích: “Ban nãy bọn mình đi tìm mà không thấy bọn họ đâu đúng không? Có khi bọn họ đã tranh thủ trong lúc đó giấu vua đi rồi, sau khi xác định đảm bảo không lộ được thì mới chạy ra tìm chết.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân nói: “Giấu ở đâu mà đảm bảo không lộ được? Trừ phi là trèo lên cây.”
Nói rồi hắn chợt ngẩng lên nhìn, khựng lại.
Ba người còn lại cũng nhìn theo, cả bốn quan sát khoảng cách, bắt đầu suy nghĩ phương án.
“Cao quá, tám người cũng không thể giúp một người trèo lên được.”
“Nhưng bọn họ có Khôi Lỗi Sư.”
“Đệt, vậy thì được đấy!”
“Chạy đến chịu chết cho hi vọng thắng lợi, sau đó để bọn mình chỉ có thể trơ mắt nhìn, thế này giống việc mà đám đó có thể làm lắm.”
“Mà khoảng cách này chỉ có cung thủ thì may ra bắn được, ban nãy đánh nhau bọn họ dồn chết cung thủ đầu tiên, đảm bảo là vua ở trên cây luôn, không lẫn đi đâu được.”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội nói: “Vậy vụ cá cược kia tính sao giờ?”
704 nói: “Tao nhớ hình như Thập Phương Câu Diệt nói là không thắng được?”
Hồng Trần Nha Sang Nhân: “… Má!”
Đám 102: “Há há há há chết chưa!”
Nước thêm đá là niềm hạnh phúc: “Tao nên tư vấn cho mày mặc cái váy nào đẹp hay là chúc mừng mày vừa có thêm một ông bố nhỉ?”
x x x: “Thêm hai, phải tính cả đội trưởng Phương nữa.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân: “Cút!”
Hắn cảm thấy rất không ổn, đe dọa rồi dụ dỗ các đồng đội nghĩ cách lừa người ta xuống.
Đám kia còn đòi hỏi một hồi mới chịu giúp đỡ.
[Công cộng] 704: Ông trốn trên cây đúng không, tôi thấy rồi, mau thò mặt ra đi.
[Công cộng] Hồng Trần Nha Sang Nhân: Bao người đang xem đấy, không thấy xấu hổ hả?
[Công cộng] x x x: Để tôi tự khai luôn nhé, tôi là vua.
[Công cộng] Nước thêm đá là niềm hạnh phúc: Ê tôi có quả dưa trong giới showbiz vừa to vừa ngon, ông xuống nghe tôi kể không?
Bốn người bọn họ không ngừng dụ dỗ, thấy người ta vẫn không nói không rằng, bắt đầu hoài nghi liệu có phải tên đó treo máy rồi không.
Họ nghĩ vậy thì cũng quá thiếu đạo đức rồi, thà để Phương Cảnh Hành dùng vú em đút hành cho bọn họ tới chết còn sướng hơn. Bây giờ người ta tiêu sái rời sân, chỉ còn bọn họ gào thét với cái rừng cây như mấy thằng ngu đợi đến lúc trận đấu kết thúc.
“Hay là bọn mình nhận thua đi?”
“Không nhận!”
“Thanh Diêm à… Tôi nhớ hình như có người đoán tên đó là Tạ Thừa Nhan đúng không?”
“Thế thì dễ!”
[Công cộng] Nước thêm đá là niềm hạnh phúc: Tôi có quả dưa này của nam tài tử nổi tiếng luôn, nghe không?
[Công cộng] 704: Thanh Diêm hình như là tên của một thích khách trong phim đúng không? Cái tên thích khách đó khó hiểu cực.
[Công cộng] Thanh Diêm: Khó hiểu chỗ nào?
Vãi chưởng có tác dụng kìa!
Bốn người lập tức kích động.
Bọn họ đang định tiếp tục nỗ lực thì lại thấy Tạ Thừa Nhan chat.
[Công cộng] Thanh Diêm: Hắn khác với những kẻ kia, họ bị mua về từ lúc còn nhỏ để bồi dưỡng thành thích khách, còn hắn lại có nhân tố gia đình. Chắc chắn là mấy người xem không kĩ, trong phim có một đoạn dùng tiếng gió và nhành cây đung đưa để diễn tả sự giãy giụa và xung đột trong nội tâm hắn.
[Công cộng] Thanh Diêm: Mà ngoài cảnh đó ra thì còn rất nhiều chi tiết khác nữa.
Bốn người kia: “…”
Bọn họ bỗng có linh cảm chẳng lành, vội vàng ngắt lời, nhưng mà vô dụng.
Thanh Diêm như bị kích hoạt cái công tắc ghê gớm nào đó, liến thoắng không ngừng giảng cho bọn họ nghe về bộ phim này, dù bốn người kia có nói gì thì y vẫn vững như kiềng ba chân.
[Công cộng] Thanh Diêm: Mấy người chờ chút, tôi đi vệ sinh cái, quay lại ngay!
Bốn người kia: “…”
Mẹ nó!
Khán giả đều đã sắp cười vỡ bụng, cảm giác trận này xong rồi, nhao nhao spam “Chúc mừng Thập Phương Câu Diệt lên chức ba”.
Diễn đàn cũng cập nhật tin tức ngay, tất cả cảm thấy nếu Thanh Diêm là Tạ Thừa Nhan thật thì đúng là trêu vui vãi, tình yêu nồng cháy với phim ảnh như thế này xứng đáng có một hot search.
Thế là dưới sự hoan nghênh của khán giả, trận chiến nghênh đón kết thúc của nó.
Hai bên tự động hồi sinh, bị hệ thống truyền tống ra ngoài. Khương Thần không ghép trận ngay mà đi tìm đám Hồng Trần Nha Sang Nhân trong sảnh lớn, hỏi xem hắn chọn cái nào.
Hồng Trần Nha Sang Nhân chỉ muốn đấm chết tên này: “Cậu lại chơi đểu!”
Khương Thần rất bình tĩnh: “IQ của mình không đủ lại cứ khăng khăng đổ lỗi cho tôi thì tôi cũng chịu.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân: “Đậu má!”
Phương Cảnh Hành ở bên cạnh xen vào: “Mau chọn đi.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân: “Anh em mình chơi với nhau nhiều năm như vậy…”
Phương Cảnh Hành không nghe hết đã ngắt lời: “Tôi trọng sắc khinh bạn.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân tức khắc không muốn chơi với đám này nữa.
Các cụ đã có câu nợ nhiều rồi không lo, trước kia hắn đã từng gọi bố một lần, giả gái thì trăm phần trăm là không thể rồi, thế là gọi thêm một tiếng bố nữa rồi quay đầu bước đi.
Khương Thần vừa lòng, tiếp tục đi đánh xếp hạng với đội.
Một phần người xem vốn theo streamer tới đây lại nảy sinh hứng thú với đội của bọn họ, thế là tìm trận của bọn họ trên giao diện quan sát, cùng theo vào phòng, xem đến say sưa ngon lành, cho đến khi bọn họ nghỉ mới chịu thôi.
Cả nhóm chào nhau rồi offline đi ngủ.
Phương Cảnh Hành đánh răng rửa mặt, theo thường lệ gọi video cho Khương Thần, thấy bên kia xuất hiện một bóng người quen thuộc thì hỏi: “Cháu trai đang ở chỗ anh à?”
Tạ Thừa Nhan nghe được từ mấu chốt, lập tức quay sang khiêu khích: “Đêm nay tôi sẽ được ngủ chung với cậu nhỏ đó.”
Phương Cảnh Hành lập tức thấy chua chua.
Sau lần thân mật dạo trước thì anh và Khương Thần không có dịp ngủ chung giường nữa.
Anh giữ nụ cười nói với Khương Thần: “Tướng ngủ của tên đó xấu lắm, đuổi về phòng đi.”
Tạ Thừa Nhan lập tức nói: “Đừng có mà vu oan cho người ta!”
Khương Thần không tham gia vào trận chiến của bọn họ, đợt bọn họ cãi xong lại hàn huyên đôi câu với Phương Cảnh Hành rồi cúp máy.
Một phút sau, một tin nhắn được gửi tới.
Phương Cảnh Hành: Bé yêu, nhớ anh.
Khương Thần liếc sang Tạ Thừa Nhan, thấy y không chú ý thì trả lời.
Khương Thần: Ngủ đi.
Phương Cảnh Hành: Nhớ em không?
Khương