Editor: Linh nhạt nhẽo Bị đụng chạm đột ngột, Lâm Tiêu theo bản năng cụp mắt xuống, hàng mi cong vút lướt qua ngón tay đang áp vào khóe mắt của thiếu niên.Cô khó chịu mím khóe môi dưới, nhỏ giọng vặn lại: "...Tôi không khóc, cái đó là do tôi không cẩn thận bị nước bắn vào."Ngay từ đầu, Lâm Tiêu thực sự có một chút ủy khuất không nói lên lời, cảm thấy anh thật vô lý, không có nhân tính, nhưng khi nhìn thấy anh nghiêm túc cúi đầu, Lâm Tiêu liền cảm thấy nỗi bất bình đó tiêu tan ngay lập tức.Bây giờ đứng trước mặt cô là chàng trai cô thích, rất gần trong tầm tay, cô không còn cảm giác ủy khuất nữa.Giang Yến rút tay ra, trên đầu ngón tay vẫn còn một chút nước, anh xoa nhẹ cho đến khi tất cả dấu vết biến mất.Anh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy cô đang khóc, anh mới hơi yên tâm, mở vòi nước lần nữa, xối lên mu bàn tay nóng đỏ của cô.Nhiệt độ nước thật lạnh.Nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại nóng lên không nói nên lời, cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của chàng trai, chợt bắt gặp ánh mắt của anh, hai người nhìn nhau vài giây, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, khóe môi ban đầu còn mím chặt dần dần cong lên.Lâm Tiêu cũng không nhịn nổi, khóe môi cong lên, giọng nói gấp gáp, "Bạn học Giang."“Hả?” Anh không ngẩng đầu lên, tắt nước chảy, không tìm được khăn giấy, liền xắn áo lên lau tay cho cô.Lâm Tiêu nhìn động tác của anh, lỗ tai đỏ lên, nhất quyết biện minh cho chính danh của mình, "Tôi thật sự không yêu sớm.""..." Im lặng ba giây sau, Giang Yến mới buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô: "Tôi biết."Cậu biết cái quần què ấy.Lâm Tiêu âm thầm phỉ báng, không tiếp tục đề tài này nữa, giơ tay sờ sờ mu bàn tay bị đốt đỏ, cảm giác ngứa ran kịch liệt, cô khẽ nhíu mày, hỏi: "Trở về phòng học không?"“Cậu đi về trước đi, tôi còn có việc.” Hắn nói."Chuyện gì a, cậu trốn hai tiết rồi, thầy Dư mà biết lại tìm cậu nói chuyện đấy."Giang Yến không nói gì, chỉ giơ tay xoa đầu cô, sờ sờ lòng bàn tay, "Trước lúc tan học sẽ trở về, hơn nữa, tiết này không phải tiết vật lý sao? "“Ừ nhỉ.” Cô khó hiểu nhìn anh.Giang Yến cười một tiếng, khi nhìn cô nụ cười lộ ra càng rõ ràng, "Thầy Dương nhất định sẽ chữa bài thi, tôi được trọn điểm môn vật lý, nghe hay không không quan trọng, nhưng cậu, không phải nên nhanh quay về lớp nghe giảng sao?""..."Tôi, Đm.Lâm Tiêu cảm thấy người này luôn có trăm phương ngàn kế chọc tức cô, vì vậy cô trợn mắt trước mặt anh, tức giận bỏ đi.Lúc đi ngang qua, Giang Yến nắm lấy cổ tay cô, nhét chiếc cốc giữ nhiệt đặt bên bồn rửa tay vào tay cô, cười nói: “Cốc nước.”Lâm Tiêu nhìn xuống, nhìn chiếc cốc trong tay cô.Lúc trước khi nó rơi xuống đất, miệng cốc vô tình chạm đất, một mảng sơn nhỏ rơi ra, trông rất bắt mắt.Cô càng nhìn càng tức giận, trực tiếp nhét chiếc cốc trở lại tay anh, giống như một con sư tử nhỏ đang tức giận, "Không cần nữa!"Nói xong liền bước đi thật nhanh.Giang Yến nhìn chiếc cốc trong tay, mỉm cười, cầm lấy nó, đi thẳng xuống lầu.-Trở lại lớp học, thầy Dương thực sự đang giải thích các câu hỏi trong bài kiểm tra.Thầy Dương là giáo viên chủ nhiệm của lớp 14, ông luôn nghiêm khắc, may mắn là điểm tổng thể môn vật lý lần này của bọn họ không tệ, hơn nữa tâm trạng ông có vẻ rất tốt, thấy Lâm Tiêu đến muộn nên ông cũng không nhiều lời, "Vào đi, lần sau chú ý giờ học."Lâm Tiêu vội vàng đáp lời, vội vàng trở về chỗ ngồi.Bài kiểm tra tiết này mới được phát, Lâm Tiêu mở ra xem nhanh, sai sót vẫn là những điểm kiến thức trước đây cô học không tốt.Đặc biệt là câu hỏi khó cuối cùng, với số điểm tuyệt đối là 12, cô chỉ lấy được một phần điểm.Sau khi xem xong bài kiểm tra của mình, thuận tay cầm luôn bài của Giang Yến, sau khi xem xong, cô chỉ có một suy nghĩ, rằng người đàn ông này đúng là ma quỷ.Cách giải đề của anh rất rõ ràng và ngắn gọn, Lâm Tiêu chỉ nhìn đáp án một lần, liền hiểu rõ những chỗ mà lúc trước mình không hiểu."..."Lúc này, Lâm Tiêu mới sâu sắc nhận ra khoảng cách vô cùng lớn giữa mình và Giang Yến.Cách giảng của thầy Dương khác với thầy Dư, ông thích đi thẳng vào vấn đề, thường có thể hoàn thành một chủ đề trong vài phút, giảng xong sẽ dành cho học sinh một chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ, ông cũng không đem một vấn đề giảng quá chi tiết, chỉ khi bản thân lý giải thấu đáo một điểm kiến thức, mới có thể biến kiến thức này thành của mình.Phương pháp dạy học này, có người hiểu rất nhanh, nhưng cũng có một vài người mãi mà không hiểu được.Lâm Tiêu hầu hết thời gian là người mãi mà không hiểu, một vấn đề phải có người chỉ ra rõ ràng, cô mới hoàn toàn hiểu hết.Cô thích cách giảng chậm rãi và chi tiết của thầy Dư hơn là cách giảng này của thầy Dương.Một nửa tiết học vật lý nhanh chóng trôi qua.Một bài kiểm tra vật lý cũng được giải thích một nửa.Thầy Dương dừng lại, cho mọi người thời gian để phân loại các câu hỏi trước đó, nhân tiện cũng nói: “Giáo viên ra đề thi môn Vật lý lần này trước đây chuyên ra đề thi nên đề thi có thể khó hơn, nhưng các em đều làm bài tốt, ngoài sức mong đợi của thầy.”Có vài tiếng cười nói rải rác bên dưới.Lâm Tiêu cúi đầu, nhéo quyển sổ trả lời.Đột nhiên có một giọng nói ở cửa, "Báo cáo."Cả lớp ngước nhìn.Thầy Dương nhìn thiếu niên đứng trước cửa, nụ cười càng rõ ràng.Giang Yến, học sinh đứng đầu khối, sáu môn ngoại trừ ngữ văn và tiếng Anh, các môn khác đều đạt điểm tuyệt đối, kể từ hôm có kết quả thi, thầy Dương gặp ai cũng khen ngợi.Là bạn tốt của thầy Dư, thầy Dương thường nghe ông ấy nói về cậu bé này, và lần này cậu là người duy nhất trong lớp đạt điểm tuyệt đối môn vật lý.Giang Yến khẽ gật đầu rồi nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống thì anh nhét đồ mang theo vào ngăn bàn.Khi Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, cô chỉ thấy bóng của một chiếc túi nhựa trong suốt màu trắng, nhưng cô không chú ý đến nó, cô quay đầu lại và tiếp tục viết ghi chú.Sự tức giận ở tuổi này đến rồi đi rất nhanh, Lâm Tiêu đã sớm quên đi chuyện không vui trong phòng nước, chỉ vào câu hỏi cuối cùng trong bài thi của mình hỏi: “Cậu làm sao tính ra bước này vậy, tôi đã tính rất lâu, vẫn chưa tính ra.”Giang Yến nhướng mày, nhưng anh không hề châm chọc cô như mọi khi, anh đưa tay nhặt tờ giấy nháp trên bàn viết nguệch ngoạc vài công thức rồi đưa cho cô, giọng trong trẻo: "Loại câu hỏi này đại loại là đổi canh không đổi thuốc, tôi chỉ đơn giản hóa các bước thôi, thực ra vẫn là mấy công thức đó.”Lâm Tiêu cầm lấy nghiên cứu một hồi, làm theo công thức hắn viết, rất nhanh liền tính ra, vui mừng kêu lên.Giang Yến liếc nhìn cô, mỉm cười, quay đi.-Sau khi tiết vật lý kết thúc, Lâm Tiêu vừa định nằm xuống bàn nghỉ ngơi, Giang Yến đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô và giữ trong tay."...!Cậu đang làm gì vậy? Vẫn đang ở trong lớp đấy." Lâm Tiêu kinh ngạc liếc nhìn các học sinh xung quanh, cảm thấy có chút chột dạ.Giang Yến buồn cười nhìn cô, buông tay ra, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc túi ni lông trước đó đặt lên bàn, bên trong là một tuýp thuốc bôi bỏng và một gói bông gạc.“Cậu cho rằng tôi định làm gì?” Anh lấy lọ thuốc bôi bỏng ra mở ra, nhìn cô cười đầy ẩn ý."..." Lâm Tiêu hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, vành tai lại nóng đỏ lên.Giang Yến không phát ra tiếng động, lấy tăm bông nhúng vào thuốc mỡ, bóp chặt tay cô, bôi thuốc mỡ lên vết bỏng đỏ trước đó.Trên thực tế, không có gì quá nghiêm trọng, thuốc không có gì đặc biệt ngoại trừ mùi quá hăng.Ngoài cửa sổ bao phủ ánh hoàng hôn, một mảng lớn ánh sáng bao phủ khuôn viên trường, hành lang tràn đầy học sinh ồn ào, nam sinh cúi đầu, ánh chiều tà kéo ra sau lưng anh một bức bức tranh xinh đẹp.Mái tóc đen mềm mại kề sát trước mắt, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc nghịch ngợm lay động trong bóng tối, Lâm Tiêu muốn dời ánh mắt, nhưng nàng tựa hồ bị đông cứng lại, không thể động đậy, giờ tất cả trong mắt cô đều là hình ảnh thiếu niên trước mặt