CHƯƠNG 4: CON SỐ THỨ HAI
Sáu giờ sáng.
Reng...reng...
Tiếng chuông báo thức chói tai, Cao Minh bật dậy, đi đến công ty, tiện thể ghé qua đồn cảnh sát xem có tin tức gì mới hay không.
Không thể ngờ rằng, nó vẫn còn tiếp diễn. Án mạng một lần nữa lại xảy ra trong phòng kín, nạn nhân là Hoành Lục, nam, 29 tuổi. Hung thủ dùng vật sắc bén cắt đi hai mí mắt của nạn nhân, khiến đôi mắt to trắng dã trợn lên, giống như trước khi chết đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp. Suy đoán nạn nhân tử vong từ 23h30 đến 24h00 cùng ngày. Điều kì lạ là nạn nhân không hiểu vì sao mà chết.
Đau tim đột xuất, đột tử ?Không phải!
Chết vì độc, thiếu khí? Cũng không phải!
Vậy là vì lí do gì?
Một điều nữa, một tờ giấy được tìm thấy, trên đó có viết:
"Khi mặt trăng chiếm thế độc tôn, chiếc gương thẳng chiếu, những hồn ma nhảy múa."
Thế là sao?
Hung thủ của cả hai vụ án là một?
Tại sao cùng trong phòng kín, cùng một khung giờ đó? - thời gian cho những sinh vật ăn đêm đi kiếm mồi.
Và lần này, lại là số bao nhiêu?
Trước đây, Cao Minh đã từng điều tra nhiều vụ án, thế nhưng lúc đó hung thủ sơ xuất, để lại một vài dấu vết. Bây giờ, một chút dấu hiệu cũng không có, chỉ còn những manh mối khó hiểu, phải làm sao đây? Có vẻ như tên hung thủ đang thách đố với lực lượng cảnh sát. Cao Minh bây giờ như "tóc rối mắc trong ống cống", anh không nghĩ ra được gì. Bỗng nhiên, anh lại nhớ tới con số "29" mà Mục Nhất Dương đề cập đến ngày hôm qua. Và đến hôm nay, những lời lẽ khó hiểu của vụ án không thể không khiến anh nhớ tới cậu.
Cao Minh quyết định đi tìm Mục Nhất Dương, nhưng tìm cả nửa ngày mà không thấy. Anh thử đến một vài nhà tắm công cộng, và không ngờ Mục Nhất Dương ở đó thật. Vội vàng lôi cậu ra ngoài, Cao Minh sắc mặt không đổi, mặc cho Mục Nhất Dương la hét ở phía sau.
Mục Nhất Dương bị chèn ép liền trở nên cau có, đôi lông mày dính chặt vào nhau, mặt nhăn như một con khỉ vừa mới ăn ớt: "Anh bị điên à? Tôi còn phải về nhà!"
"Nhà? Cậu tưởng tôi ngu à, không có nhà, lại dám nói dối tôi!". Cao Minh lần này có vẻ bực tức thật sự, giọng nói cũng trở nên đông cứng, lực trên tay anh cũng mạnh hơn phần nào.
Mục Nhất Dương nghe thấy vậy, nhất thời kinh ngạc: "Sao anh biết?"
"Ngu ngốc, hôm đó tôi theo dõi cậu." Cao Minh thừa nhận.
Mục Nhất Dương đau khổ khi bí mật bị phát hiện, liền than thở nói: "Sao anh theo dõi tôi?"
Cao Minh nhìn bộ dạng nhếch nhác kia, đột nhiên có hứng thú muốn trêu đùa Mục Nhất Dương: "Ngu ngốc, nhìn lại mặt mình xem, vừa nhìn đã chả ai tin rồi!"
Mục Nhất Dương giận thật rồi, cậu ngay lập tức xù lông, liên tiếp bắn về phía Cao Minh: "Anh nói thế là ý gì hả?"
"Ngu ngốc, cậu thừa biết tôi có ý gì."
Người ta nói: "Con giun xéo lắm cũng phải quằn" đây không phải chỉ Mục Nhất Dương sao?
Cậu bị Cao Minh lôi xoành xoạch lên xe – cứ như lôi một chiếc bao tải. Mục Nhất Dương càng tức giận hơn, mặt phụng phịu, không thèm nói gì nữa.
Cao Minh bỗng chốc muốn cười phá lên. Đã lâu lắm rồi, chưa từng có người giận dỗi với anh. "Sao, cảm thấy uất ức à?"
Không ai trả lời.
"Không phải tôi nói đều là sự thật sao?" Cao Minh tiếp tục bỡn cợt Mục Nhất Dương. Anh sẽ chèn ép cậu tới cùng.
Mục Nhất Dương lúc này chịu đựng đã quá đủ, muốn đập phá mọi thứ, lại căm tức nhìn về phía Cao Minh.
"Mẹ kiếp, anh thì tốt đẹp lắm chắc?"
"Hơn cậu."
"...."
Cãi nhau một hồi, Cao Minh kể cho Mục Nhất Dương nghe cụ thể vụ án, kể xong còn nói: "Phía cảnh sát điều tra theo chiều hướng khác, không giống cách nghĩ của cậu."
Mục Nhất Dương suy nghĩ một hồi, muốn phản loạn nên đáp lại: "Tôi mệt rồi, để khi nào nói."
"Hừ, cậu lại muốn trốn. Đừng mơ!" Cao Minh nghĩ rằng Mục Nhất Dương lúc nào cũng có thể bày trò nên đanh mặt lại: "Tôi tìm cậu ở đâu?"
Mục Nhất Dương không nói gì.
Trầm mặc một hồi, Cao Minh nói: "Cậu không có nhà đúng không? Hay là...đến nhà tôi đi?"
Mục Nhất Dương mừng thầm trong lòng "Nhìn anh ta thế này, chắc chắn điều kiện không tồi", miệng lại giả bộ: "Đến nhà anh sao? Tôi ngại làm phiền người khác lắm, nhỡ đâu bố mẹ, ông bà, anh chị anh nhìn tôi không vừa mắt, lại thuận tiện đá văng tôi ra cửa thì sao?"
Cao Minh nhăn mặt, tên này thật nhiều lời, còn giả bộ nữa: "Tôi ở một mình."
Mục Nhất Dương lại được đà lấn tới: "Thế lại càng không được, chẳng phải tôi làm phiền đến cuộc sống của anh sao?"
Cao Minh nghiến răng, hận ngay lúc đó không thể cho tên này một phát đá. "Thế rốt cuộc là cậu có đi không?"
Mục Nhất Dương cuối cùng cũng phải mặt dày xuống nước: "Có!"
"....."
________________
Đến căn hộ của Cao Minh. Mục Nhất Dương quan sát xung quanh một hồi, lẩm nhẩm tính toán rồi cảm nhận âm khí nơi đây. Một lúc sau, cậu vỗ vai Cao Minh