CHƯƠNG 3: CON SỐ THỨ NHẤT
"Anh có thật sự yêu thích công việc này?" - Một đồng nghiệp hỏi Cao Minh.
"Có lẽ là không, thực ra tôi thích làm thám tử tư, ở nước ngoài đã từng giải quyết một vài vụ án nhỏ và khá thấy hứng thú." Chậm rãi hút điếu thuốc, Cao Minh đáp.
"Vậy anh có muốn phá án nữa không?"
"Bây giờ về nước, làm sao có thể?"
"Có thể, cậu chỉ cần trở thành luật sư cho bên thiệt hại, thì sẽ được toàn quyền xem xét tài liệu và phát triển vụ án."
"Vậy sao? Ai cho phép?"
"Không biết!"
"....."
Một vụ án mạng xảy ra tại thành phố Thiên Thành. Người bị hại là Vũ Trung, nam, 35 tuổi, công nhân nhà máy nhiệt điện, thi thể được tìm thấy sáng ngày hôm nay. Hung thủ dùng vật sắc bén cắt đi hai mí mắt của nạn nhân, khiến đôi mắt to trắng dã trợn lên, giống như trước khi chết đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp. Máu tung tóe trên tường, cổ bị chặt, trên đầu còn bị chụp một cái lồng sắt khiến da mặt bị tróc hết, lộ ra từng mảng thịt thâm tái. Răng bị rút hết (theo pháp y, hung thủ dùng kìm bẻ răng nạn nhân khi còn sống), miệng bị nhét đầy khẩu gỗ. Chân tay nạn nhân bị chặt, hai cái chân ở cùng một chỗ, hai cái tay cũng vậy. Suy đoán nạn nhân tử vong từ 23h30 đến 24h00 cùng ngày.
"Anh là ai? Chúng tôi không cho phép người không liên quan tùy tiện như vậy."
Viên cảnh sát trẻ cản Cao Minh. Anh đang cố gắng, sử dụng một chút quyền lợi của mình để xem xét hiện trường vụ án.
"Tôi là thân chủ của nạn nhân."
Viên cảnh sát do dự một hồi, một tiếng nói từ trong hiện trường vọng ra: "Cho cậu ta vào đi." Phùng Quách , bạn của Cao Minh, nghiến răng nói vì anh đi biền biệt mấy năm không về, nay lại còn muốn gây rắc rối.
Cao Minh bước vào, nhìn thấy Phùng Quách, liền cười cười rồi chào hỏi: "Dạo này khỏe không?"
"Hừ, khỏe". Nói xong thì hắn đưa tập tài liệu cho anh. Cao Minh xem xét kĩ, không thấy điều gì có thể tiến triển điều tra, hỏi: "Còn manh mối nào khác không?"
"Không, vụ án xảy ra trong phòng kín, hoàn toàn không tìm thấy một chút dấu vết của hung thủ."
Cao Minh trầm mặc: "Tại sao lại cắt đi mí mắt? Tại sao lại chặt hai tay, hai chân rồi xếp chúng thành đôi? Tại sao lại chụp cái lồng sắt đó lên đầu?Tại sao lại nhét khẩu gỗ vào miệng?"
Đang suy ngẫm, một trận ồn ào bên ngoài khiến Cao Minh không thể tập trung, anh rời mắt khỏi tập tài liệu trên tay, phóng tầm mắt về nơi đám đông kia.
"Sếp, chúng tôi bắt được một kẻ khả nghi bên ngoài, hắn đang lén lút làm cái gì đó."
"Mang vào đây."
Một lát sau, Mục Nhất Dương bị hai cảnh sát mang vào, cậu gào khóc, giãy giụa:
"Các người mau thả tôi ra, tôi chả làm cái quái gì cả, chỉ định tìm mấy cái bát cũ...."
"Cậu đã làm cái quái gì?" Phùng Quách hỏi Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương gào khóc to hơn: "Hu hu, cảnh sát các người hành sự thật thiếu đạo lý, tại sao lại bắt tôi, tại sao?"
Phùng Quách ra hiệu, hai nhân viên cảnh sát lập tức mở túi "đồ cổ" của Mục Nhất Dương ra kiểm tra, một đống bát đĩa mẻ rơi ra...
Mục Nhất Dương thống khổ: "Tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, các người đền cho tôi, các người đền cho tôi."
"Cậu sao ở ngoài đó giờ này? Làm thế chúng tôi lập tức sinh nghi. Cậu an phận ở đây một thời gian đi. Mau, mau tạm nhốt cậu ta vào." Phùng Quách ra lệnh.
Khi sắp bị đưa đi, Mục Nhất Dương tru tréo: "Tôi đã bảo là tôi vô tội cơ mà, à này anh thám tử, mau mau giải oan cho tôi, tôi nói cho anh một bí mật riêng tư."
Cao Minh nhìn thấy ánh mắt kia hướng về mình, chột dạ nghĩ: Bí mật? Cậu ta biết được bí mật gì của mình? Nghĩ rồi lên tiếng: