CHƯƠNG 48: NƯỚC MẮT - HỢP THỂ
Cao Minh đã tới nhà Tống Minh Chi - nơi mà ông lão cảm nhận được sức mạnh của Mạc Nguyên cùng Mạc Vĩnh. Thế nhưng, anh bị tấn công bất ngờ, không kịp trở tay, không kịp thắc mắc.
"Đây là đâu?"
Tỉnh lại, đầu anh có chút choáng váng. Vì đôi mắt đã bị che lại nên anh không thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh. Anh thử lắng nghe một chút, nơi đây khá yên tĩnh, vẫn là mùi hương đó, không khí cũng khá quen thuộc. Vậy là anh đang ở trong ngôi nhà của Tống Minh Chi.
"Giọng nói đó cũng chính là của bà ta!" - Cao Minh nghĩ thầm.
"Thế nhưng, tại sao bà ấy lại làm vậy?
Người phụ nữ này quả thật không đơn giản, rốt cuộc thì bà ta đứng về phía nào?
Ban đầu, bà ta thần thần bí bí, tạo ra các ám hiệu, thử thách để thúc đẩy mình và cậu ta bước tiếp trên con đường này. Bà ta là vợ cũ của tướng lĩnh Huỳnh Đức Duẩn, là chị gái của hoàng hậu Tống Minh Ngọc, thân phận không thể coi thường. "
Theo nhận định ban đầu của anh, Tống Minh Chi ở cùng chiến tuyến với họ, bà ấy từng một lần bị trọng thương trong lúc tiến hành nghi lễ, và là do tên quỷ đánh lén. Nghĩ đi nghĩ lại, đối thủ lớn nhất của dòng họ anh là gia tộc quỷ, vậy chuyện này cũng do họ gây ra? Nhưng nếu như vậy, tại sao Tống Minh Chi lại tham gia vào vụ này?
"Bà ta đang suy tính điều gì?"
...................................................
Trời nhá nhem tối.
Cuối cùng thì Cao Minh cũng nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Người đó đi lại xung quanh, đi một lát rồi ngừng, bước chân hắn không dứt khoát, hắn thở dài một lát rồi bước ra ngoài. Lát sau, hắn ta quay trở lại, mang theo một vài món ngon lành, giọng nói hắn ồm ồm - cứ như thể bị che đậy bởi một tấm vải nào đó vang lên:
"Bọn họ nói rằng, đây là bữa ăn cuối cùng của anh!"
Cao Minh nghe sao thấy giọng nói này quen quen, nhưng anh không dám chắc. Bởi vì điều này quá mơ hồ. Anh đang bị trói, hai tay bị xiềng xích kéo sang hai bên, chân anh bị chúng cố định bởi một tảng đá rất nặng, rất lớn. Nếu có thể, anh đã thẳng tay kéo phăng tấm vải che mắt xuống để nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
"Cậu là ai?" - Anh mơ hồ hỏi.
"Tôi biết anh, nhưng anh không biết tôi. Và điều đó cũng không quan trọng."
Cao Minh im lặng không nói gì, người đó lại nói tiếp.
"Điều mà anh cần quan tâm ở đây chính là tình thế của mình. Nào, ăn đi". Người đó giơ cao cái thìa trên tay, ý muốn đút cho Cao Minh ăn.
"Không cần" - Anh lạnh lùng lên tiếng.
"Haiz, anh cố chấp như vậy làm tôi khó xử. Có cái này tôi muốn khuyên anh, nếu anh có thể phối hợp tốt, mạng của anh... chúng tôi sẽ cố gắng giữ lại. Tôi không dám chắc là có thể cứu anh, nhưng tôi có thể cứu được Mục Nhất Dương. Khi đó, nếu anh còn sống, chẳng phải rất tốt sao?"
"Cậu ta đang ở đâu?" - Cao Minh không quan tâm đến lời nói của hắn ta mà chỉ nhớ đến cái tên "Mục Nhất Dương" quen thuộc.
"Tôi không biết. Nhưng nếu anh không nghe lời "hắn ta", Mục Nhất Dương có lẽ cũng sẽ chết."
Cao Minh trầm ngâm không nói gì, có thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.
"Yêu cầu của chúng tôi đơn giản lắm. Chỉ cần anh chia tay với cậu ta, chúng tôi lập tức thả người."
"Chia tay? Chia tay thì có liên quan gì đến bọn họ?" - Cao Minh nghĩ thầm. Anh không thể hiểu được mục đích thật sự của bọn chúng ở đây là gì.
"Không chỉ chia tay, anh còn phải nói những lời cay đắng trước mặt cậu ấy." - Người đó tiếp tục nhắc nhở anh.
Cao Minh khó hiểu tột cùng: "Tại sao phải làm vậy?"
"Chúng tôi cần nước mắt của cậu ta"
"Nước mắt của cậu ấy?". Cao Minh vẫn chưa hình dung được suy nghĩ của bọn chúng.
"Đúng vậy?"
Dường như bọn chúng đang chuẩn bị làm một việc nào đó. Cao Minh có chút lo lắng: "Các ngươi định làm gì?"
"Ồ, vậy là anh không biết gì hết sao? Nước mắt của cậu ta, là chất xúc tác khiến hai viên đá quay trở lại hình dáng ban đầu của nó."
Thấy dáng vẻ mơ hồ của anh, người đó lại tiếp tục giải thích: "Hai viên đá ĐEN VÀ TRẮNG, chúng được tạo ra từ một viên ngọc có tên là Linh Thạch. Linh Thạch - chính là hiện thân của hoàng hậu Tống Minh Ngọc, hay nói cách khác chính là phụ mẫu của Mục Nhất Dương. Chính vì thế mà năm đó, không ai biết được xuất thân của bà ta. Rồi bà ta cũng trở thành hoàng hậu, viên ngọc đã nhiễm trần khí, nó đã bị biến đổi, mất hết tính "ngọc". Một pháp sư đã tách nó thành hai mảnh, mỗi mảnh được giao cho một thế lực."
"Linh Thạch ban đầu chỉ mang trong nó linh hồn của hoàng hậu. Thế nhưng, từ khi bị phân chia, chúng đã nhiễm khí tính môi trường. Viên đá màu đen nhiễm quỷ khí, viên đá màu trắng thì nhiễm hòa khí, chúng trở nên xung khắc nhau, không thể hợp lại thành một."
Cao Minh vẫn im lặng lắng nghe.
"Và điều kiện để hai viên đá hợp lại làm một chính là: Nước mắt của người mang dòng máu hoàng tộc. Nếu như tôi đoán không nhầm thì anh đã biết rõ thân phận của cậu ta: con trai vua Đường Sinh –Thái Tử Đại Địa Đường Tử Hàn. Cậu ta là người còn lại duy nhất mang dòng máu đó - và cũng là người duy nhất có thể thực hiện kế hoạch của chúng tôi." - người đó lại tiếp tục.
"Tại sao các người lại muốn thống nhất hai viên đá đó?" - Cao Minh ngờ vực.
"Chúng tôi muốn hồi sinh một vài người, bởi vì Linh Thạch có thể thực hiện được tất cả mọi điều ước trên đời. Hắn ta (ý chỉ tên quỷ) muốn hồi sinh thiếu chủ của hắn - Phương Thế Phong, lí do làm sao thì ta không biết. Ái chà, hình như hắn còn muốn hồi sinh cả Liễu Lệ Nhiên - cô gái của dòng họ anh."
Cao Minh chấn kinh, suy nghĩ của anh lại trở nên phức tạp hơn. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao tên quỷ lại muốn hồi sinh tiền bối của mình? Nếu mục đích của hắn là khôi phục gia tộc đã đổ vỡ - thì hắn ta phải đề phòng và diệt trừ mọi tai họa trước chứ!!!
Nếu chỉ đơn thuần như vậy, Tống Minh Chi có can hệ gì? Chuyện này càng lúc càng khó hiểu rồi!
Như nhìn được thắc mắc trên khuôn mặt anh, người đó lại tiếp tục:
"Anh đang nghi hoặc rằng tại sao Tống Minh Chi lại xuất hiện ở đây sao? Để tôi nói cho anh nghe điều này trước đã."
"THIẾU CHỦ của hắn - Phương Thế Phong, đã bị chính tay Liễu Lệ Nhiên giết chết. Tưởng chừng như cậu ấy sẽ ra đi vĩnh viễn, tứ hồn thất vía sẽ hóa thành hư không. Nhưng may mắn thay, Liễu Lệ nhiên ra tay xong thì không dọn dẹp hậu quả, hắn (tên quỷ) đã kịp thời gom lại một trong bảy vía củathiếu chủ. Khi trở về, ông ta nghe tin Quỷ Vương - Phương Thiết Bạch đã chết, nên đã xuyên không tới 647 năm sau."
"Mười năm trôi qua, ông ta đã nắm được thời cơ, liền liên thủ với Tống Minh Chi. Bà ta muốn đứa con của mình sống lại nên đã lập nên kế hoạch này. Quả thật thì "đáng sợ nhất chính là lòng dạ đàn bà", bà ta đã thao túng các anh rất lâu rồi, chiếm được hoàn toàn lòng tin của các anh. Tuy nhiên, có một điều mà bà ta không thể lường trước là Huỳnh Đức Duẩn - người chồng đáng trọng của mình lại biết được kế hoạch này, và ông ta ra sức ngăn cản. Và không theo kế hoạch - con cờ này cũng phải hi sinh."
Cao Minh lúc đầu kinh ngạc, nhưng nghe người kia nói, anh cũng hiểu được mọi chuyện.
"Tại sao cậu lại nói cho ta biết chuyện này?"
"Để giải đáp mọi nghi vấn trong lòng anh. Chắc anh chẳng vui vẻ gì khi chết mà không biết tại sao mình chết đâu nhỉ?".
"Mục đích của bọn họ, nói thật thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi. Tóm lại, tôi khuyên anh, một lát nữa hãy nghe lời bọn họ một chút, anh cũng sẽ không bị tổn thất."
Cao Minh tuyệt nhiên không đáp lại.
Một tiếng gọi ở bên ngoài vọng tới: "Kha Đông"
"Được, ta tới ngay!".
Kha Đông nhìn lại Cao Minh một lần nữa rồi nhanh chóng li khai.
"Người đó tên là Kha Đông sao? Giọng nói của hắn... có phần quen thuộc." - Cao Minh suy nghĩ.
...............................................
Mục Nhất Dương đã tới nơi mà Kha Đông nói. Thức ăn ở đây ngon tuyệt, cậu ăn uống đã đời một phen mà không hề lo nghĩ bất cứ điều gì.
Kha Đông không biết lên tiếng thế nào thì Mục Nhất Dương đã mở lời trước: "Hồi nãy đi ngang qua đây, tôi thấy có một căn nhà bên hồ rất đẹp, chúng ta có thể tới đó không?"
Nên trả lời sao đây? Thực lòng thì Kha Đông không muốn hại cậu ta, nhưng nếu ngay bây giờ hắn tạo phản, mọi chuyện cũng chỉ thêm rối. Thôi thì lát nữa hắn sẽ tùy cơ ứng biến.
.................................................
Kha Đông rời đi được vài phút thì cửa phòng mở ra. Nhiệt độ bỗng thay đổi rất nhiều - Cao Minh cảm thấy vậy. Anh cảm thấy như mình đang ở trong một cái lò nung vậy. Chuyện gì đã xảy ra?
Giọng nói sắc sảo của Tống Minh Chi cất lên: "Ngươi đã nghe Kha Đông kể hết mọi chuyện rồi. Nếu như chút nữa mà không làm theo, ta sẽ hành hình ngươi. Nếu ngươi chết, Mục Nhất Dương cũng không sống dễ dàng gì. Ngươi nên tự biết