CHƯƠNG 49: SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
Hai viên đá chỉ có thể hòa quyện vào nhau, khi chúng cảm nhận được những giọt nước mắt chân thành của một người đang yêu.
Mục Nhất Dương đã khóc, vì Cao Minh mà khóc. Ba tiếng "tôi yêu anh" vang lên đầy chua xót và cay đắng, nhưng Cao Minh không thể nghe thấy nữa rồi, anh ngất đi trong đau đớn tận cùng.
Có đúng không khi nói rằng hai viên đá đã cảm nhận được tấm lòng của cậu, chúng thấu hiểu tấm lòng Mục Nhất Dương mà tỉnh ngộ, tỏa sáng rạng ngời, phá tan đi đêm đen tăm tối?
Có phải như vậy không, ta chẳng biết. Chỉ biết rằng có một tình cảm mãnh liệt đang hiện diện ở đâu đó! Tình cảm đó càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn khi chúng ta trải qua nỗi đau.
Những mất mát của Mục Nhất Dương - ai có thể chịu đựng thay cho cậu? Cao Minh đã mất đi ánh sáng, ngay cả những cái chân thực nhất cũng không thể nhìn thấy, không tìm kiếm được, không với tới được cảnh sắc ngoài kia.
Mục Nhất Dương đau lòng nhìn hai viên đá đang phát sáng trên cổ mình, tại sao lại như vậy?
Tống Minh Chi, tên quỷ, Mạc Vĩnh và cả Mạc Nguyên, Kha Đông ở bên ngoài đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra!
Quả nhiên, hai viên đá bay lên không trung, chúng chuyển động quanh nhau với tốc độ rất lớn, tạo thành một vòng xoáy nhỏ. Cả căn phòng lạnh lên bất ngờ. Trước đó gần một giờ, tên quỷ đã bảo Mạc Nguyên đi đốt lò, vậy ra đó chính là nguyên nhân. Hắn ta ban đầu cũng chỉ muốn điều chỉnh nhiệt độ, ai ngờ chính điều này đã khiến Cao Minh sống không bằng chết.
Hai viên đá, sau một hồi luân chuyển thì phát ra những tia sáng màu tím, chúng soi rọi đến từng ngóc ngách của căn phòng, khiến nơi đây trở nên mông lung huyền ảo. Và kết quả là, một viên ngọc thạch màu tím xuất hiện lơ lửng, chính giữa căn phòng.
Tống Minh Chi thật sự mừng rỡ: "Đúng vậy, chính nó....nó...nó đã hồi sinh!".
Lạc hồn trước ánh sáng tuyệt diệu của Linh Thạch, ngay đến Mục Nhất Dương cũng thấy bất ngờ, quả thật...rất ấm áp!
"Con à, điều ước của mẹ sắp thành hiện thực rồi, gia đình chúng ta sắp được đoàn tụ rồi". Tống Minh Chi đã chờ giây phút hạnh phúc này rất lâu rồi. Trước đây, bà không thể thực hiện khát vọng của mình. Cách lập giàn tế đổi mạng thì chỉ có người họ Huỳnh mới có thể áp dụng. Nay, Linh Thạch đã xuất hiện, còn gì đáng mong chờ hơn thế nữa?
"Rắc...rắc...choang!" - Viên đá đột nhiên vỡ vụn, nghe âm thanh thì dường như nó bị phá vỡ từ bên trong.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt Tống Minh Chi mở to ra hết cỡ. Bà ta đang ngạc nhiên tột độ, theo như dự định, bà sẽ dùng viên ngọc để hồi sinh cho Hiểu Nguyệt trước rồi sau đó tùy ý tên quỷ. Nhưng sao mọi thứ lại trở nên như thế này? Chẳng lẽ???
Tống Minh Chi nhìn sang tên quỷ, thấy hắn mỉm cười đắc ý. "Khốn khiếp, mình bị lừa rồi!". Sau suy nghĩ đó, bà ta bay đến chỗ tên quỷ, ra đòn không nương tay. "Khốn khiếp, dám lừa ta, khốn khiếp, dám lừa ta, khốn khiếp!". Từng tiếng vang lên là một đòn hạ xuống, bà ta không nghĩ đến hoàn cảnh của mình lúc này - khi linh lực của mình đã dần cạn kiệt.
Tên quỷ tất nhiên đã lường trước được sự việc này, ông ta cao hứng đáp trả từng cú đánh của Tống Minh Chi. Khi bà đã kiệt sức, hắn liền tung ra đòn chí mạng. Tống Minh Chi hộc máu, chân tay rụng rời, xương cốt như bị vỡ nát. Trọng thương khiến bà ngã xuống...
"Nữ nhân ngu ngốc, ngươi nghĩ sẽ điều khiển được ta sao? Nên nhớ rằng, ngươi tạo ra kế hoạch của mình, ta cũng có thể an bài một kế hoạch khác."
Tên quỷ đi lại trước mặt Tống Minh Chi, hắn ngạo nghễ khiêu khích bà.
"Quân ngu muội, ngươi có biết vì sao mình thất bại không? Vì ngươi đã mất hết lí trí, chỉ quan tâm đến cái tình yêu rác rưởi đó!"
"Người giỏi dùng binh là ở chỗ hiểu biết thời thế, là do ngươi không tỉnh táo, không biết tận dụng cơ hội để xoay chuyển tình thế."
"Linh Thạch - chính là một phần linh hồn của em gái ngươi. Khi hai viên đá ĐEN VÀ TRẮNG hợp lại làm một, ngươi nghĩ Linh Thạch có thể quay lại hình dáng ban đầu sao? Ngu ngốc, bát nước đã hắt đi rồi thì làm sao lấy lại được?"
"Hừ, chống mắt lên mà xem kế hoạch hoàn hảo của ta đi!"
Tên quỷ nhìn về phía Mục Nhất Dương, may mà hắn đã dự tính sẵn điều này.
Nhiệt độ đã hạ xuống đến mức tối thiểu, Mục Nhất Dương rét run người, máu trên người cậu trở nên đông cứng. Toàn bộ các cơ quan trong cơ thể, đến các động mạch, tĩnh mạch, mao mạch cũng bị kích thích mà trở nên dồn dập. Cơ thể cứ như muốn nổ tung, cảm giác giống như có dòng điện hơn 200V chạy qua các huyệt, Mục Nhất Dương kêu la thất thanh. "A...a...a"
"Cao Minh à, tôi đau quá, anh cũng đau như vậy sao?"
Mục Nhất Dương ngất đi trong niềm phẫn uất.
Chiếc hộp đựng linh hồn Phương Thế Phong phát sáng, linh hồn đang ngủ yên đang chuẩn bị trỗi dậy, thoát ra khỏi sự kìm hãm và tìm kiếm cho mình một cơ thể sống mới.
Khí thế này, sức mạnh này, khiến bầu trời cứ như bị xé toạc ra. Các linh hồn từ khoảng không gian hắc ám đang kêu gào thảm thiết. Các sự vật xung quanh căn nhà trở nên đứt gãy, cứ như những con mắt rỉ máu, chứng kiến sự hồi sinh của một linh lực vô biên.
Máu của Mục Nhất Dương, trên chiếc hộp...đã biến mất.
........................................................
"Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ngươi là ai?"
"Ta là Phương Thế Phong...."
"Ta là Mục Nhất Dương......"
"Cái gì? Tại sao ta lại ở đây?"
"Ta mới chính là người phải hỏi câu đó!"
Mục Nhất Dương - Phương Thế Phong, cả hai, giờ đây đang dùng chung một thân xác. Bọn họ đang nằm trong một căn phòng băng, nhưng cơ thể không thể di chuyển, cũng không có cảm giác lạnh lẽo.
Hai người đều mang trong mình sự ngạc nhiên. Tại sao nhìn người bên cạnh lại giống mình như vậy?Sau khi đã bình tĩnh lại, Mục Nhất Dương mở lời.
"Ngươi....ngươi chính là Phương Thế Phong?". Cậu nhìn hắn với ánh mắt dè chừng, hắn ta là quỷ, là quỷ đó!!!
Phương Thế Phong không để ý đến ánh mắt kì lạ của Mục Nhất Dương mà thản nhiên trả "Ừ. Nếu ta nhớ không nhầm thì mình đã chết rồi! Tại sao bây giờ ta lại ở đây?"
Mục Nhất Dương có phần bất ngờ: "Hừ... đừng giả bộ, chẳng lẽ ngươi lại không biết gì?"
Tên quỷ cũng tò mò không kém: "Biết? Ta biết cái gì?"
Mục Nhất Dương hiếu kì: "Ngươi thật sự không biết gì sao?"
"Ừ. Kể cho ta nghe đi!"
Mục Nhất Dương từ từ nói, sợ Phương Thế Phong sẽ bị sốc: "Hắn đã hồi sinh ngươi."
"Hắn là ai?" - Phương Thế Phong nhíu hai hàng mày lại, chuyện này thật khó hiểu.
"Ta cũng không biết, chỉ biết rằng hắn là tên hầu thân cận nhất của cha ngươi - quỷ vương Phương Thiết Bạch..."
"Hắc.... ra là tên khốn đó, hắn đã gây ra chuyện lớn đó rồi, bây giờ lại còn mưu tính chuyện gì nữa?". Phương Thế Phong tức giận.
Quả nhiên!
"......"
"......."
Nhưng mà. "Hắn ta đã gây ra cái gì vậy?" - Mục Nhất Dương lại hỏi.
"Hừ! Chuyện này nói ra....thật sự rất mất mặt. Nhưng thôi, ta vẫn cứ nói."
"....."
"....."
"Hắn đã phá hoại gia đình ta. Hắn đã yêu cha ta. Hay nói một cách khác, hắn yêu nam nhân. Ta trước đây cũng không bài xích chuyện đó. Nhưng chính hắn...chính hắn đã khiến mẫu thân ta rời đi. Ta thấy hắn thật đáng kinh tởm."
Mục Nhất Dương "....."
"Cha mẹ ta đang rất hạnh phúc thì hắn xen vào. Có một lần, mẹ ta nhìn thấy hắn cha ta đang giao hoan cùng hắn, nên bà đã bỏ đi. Từ đó, ta hận hắn, chỉ muốn hắn chết đi."
"....."
Phương Thế Phong trầm tư suy nghĩ: "Bà ấy đã nói rằng ta nhất định phải hạnh phúc. Và ta đã dùng hết tâm sức để theo đuổi tình yêu của mình."
Mục Nhất Dương có thể tìm thấy được nỗi đau của người này, thiếu chủ - người mà cậu và Cao Minh vẫn luôn đề phòng."Sau đó thì sao?"
"Bà ấy đã lấy người khác, và hình như.... ta còn có một tiểu đệ tên là Đường Tử Hàn. Chuyện này là điều tối kị, nhớ đừng nói cho ai biết!"
"......"
Mục Nhất Dương thuận miệng hỏi."Mẹ ngươi tên là gì?"
"Tống Minh Ngọc!"
"Cái gì?" - Mục Nhất Dương hốt hoảng.
Phương Thế Phong sợ Mục Nhất Dương không tin, liền khẳng định lại lần nữa, giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Bà ấy là hoàng hậu Tống Minh Ngọc."
Mục Nhất Dương vẫn chưa hoàn hoàn, cậu không dám tin vào điều này: "Có phải bà ấy có một tỉ tỉ tên là Tống Minh Chi?"
"Sao ngươi biết?"
"......". Vậy là thật rồi! Cậu chính là "tiểu đệ" của cái tên