Tuy rằng Âu Dương Tấn bị người ta vén áo lộ ra chẵn một múi cơ bụng, sau đó tức giận đến độ muốn trồng Mai Như Ngọc xuống đất luôn hả giận, nhưng cuối cùng hắn vẫn không đạt được mục tiêu.
Thật ra thì Tư Không Tịch cũng không có che giúp Mai Như Ngọc, chỉ là buông lỏng cái tay đang ôm eo cậu và cánh tay đang siết chặt cậu ra mà thôi.
Mai Như Ngọc có được tự do một cái liền biến thành một con rái cá trơn tuồn tuột, ai cũng không bắt nổi.
Âu Dương Tấn đã cố gắng hết sức nhưng không thể đuổi kịp cậu, vì vậy hắn chỉ có thể tức giận bỏ cuộc.
Nhưng là đầu bếp Âu Dương có cách trả thù của đầu bếp, hắn quyết định lúc ăn trưa hôm nay nhất định phải cho Mai Như Ngọc đồ ăn cậu ghét nhất và chia có cậu ít đồ ăn nhất.
Trừ phi tên nhóc này xin lỗi hắn rồi gọi hắn là "anh".
Sáu mỹ nam ở bên ngoài dầm mưa khoe cơ bụng khiến số lượng người xem đột phá, bốn mỹ nữ trốn trong nhà trúc không không ngờ 6 người kia lại biết tận dụng cơ hội như vậy.
Bọn họ có chút ngạc nhiên, chí còn thò đầu ra cửa nhìn sự tương tác của họ với ánh mắt ghen tị.
Cô gái nhỏ tuổi nhất, theo đuổi hình tượng dễ thương - Phạm Tiểu Miêu nhịn không khỏi tỏ ra vô cùng hâm mộ.
Thậm chí cô còn cúi đầu nhìn cái áo của mình khiến đại tiểu thư Chu Linh Linh nhịn không được nói một câu: "Cô nhìn áo mình làm gì? Chẳng lẽ cô cũng muốn khoe cơ bụng à?"
Phạm Tiểu Miêu tặc lưỡi, gương mặt tròn như trái táo thoắt cái đỏ bừng: "Chị Linh Linh nói bậy bạ gì vậy! Em là con gái mà, làm sao em có thể khoe cơ bụng khi phát sóng trực tiếp chứ??!"
"Hơn nữa, bụng của em thật ra cũng giống anh Âu Dương chỉ có mỗi một khối cơ bụng trơn nhẵn thôi à.
Cũng chẳng có gì hay mà khoe cả."
Chu Linh Linh hừ lạnh: "Cho nên nếu bụng cô có 4 múi thì cô sẽ khoe à?"
Phạm Tiểu Miêu nghĩ một tí: "Cũng không phải không thể mà."
Lúc này Lưu Hi đứng cạnh hai cô nhẹ nhàng cười nói một câu: "Con gái như chúng ta có thể luyện được cơ bụng tương đối ít.
Nhưng hình như trước đây em từng đọc được tin chị Tôn Diễm có cơ bụng hay là một chuyên gia thể hình gì đó thì phải?"
Tôn Diễm dựa vào cạnh cửa nhẹ nhàng liếc nhìn Lưu Hi: "Trước đây từng quay cảnh hành động nên đã tập thể hình, nhưng bây giờ căn bản không còn nữa rồi.
Nhưng chị nghe nói em Lưu Hi đây rất giỏi chạy bền? Nói chung, những người giỏi chạy bền đều có vóc dáng không tệ đâu."
Lưu Hi và Tôn Diễm liếc nhau, như thể giữa hai người xuất hiện một tia lửa điện nào đó.
Chu Linh Linh liếc nhìn họ rồi nhanh chóng quay đi.
Cô sẽ không cùng hai người kia tranh cao thấp đâu.
Trước khi tham gia show này, quản lý và ông chủ đã nhắc cô phải ngoan ngoãn làm việc, đừng có nổi giận hay gây sự với ai, cũng đừng tham gia vào bất cứ cuộc tranh đấu nào của hai người.
Con người cô có chút bốc đồng, cũng không thích mấy chuyện quanh co lòng vòng, cho nên tránh xa hai nữ chính đang chơi "cung đấu" này đi vẫn hơn.
Nói ra thì cô gái Phạm Tiểu Miêu trông tương đối đơn thuần hơn, cô cùng tổ đội với Phạm Tiểu Miêu là được.
Lúc này Phạm Tiểu Miêu đột nhiên mở miệng: "Kìa, mấy anh ấy hình như chuẩn bị qua đây.
Chị Linh Linh chúng ta đi lấy khăn lông cho các anh ấy lau đi! Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng dẫm mưa vẫn dễ bị cảm lắm."
Chu Linh Linh cảm thấy Phạm Tiểu Miêu nói có lý liền đi cùng theo cô nàng.
Sau đó chờ Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch và mấy người Tần Lãng bước vào nhà, ai nấy đều được sủng mà lo khi nhận được "ưu đãi" khăn lông của bốn vị mỹ nữ.
Mã Kiêu cười lớn trước ống kính: "Cho nên tôi vẫn phải cảm ơn tổ đạo diễn, quả nhiên các con gái vẫn cẩn thận tỉ mỉ hơn nhiều.
Nếu mà đổi thành 4 tên quê mùa, thô kệch đến chỗ này thì còn lâu họ mới chuẩn bị khăn lông cho chúng tôi.
Có khi sẽ cùng chúng tôi dầm mưa nghịch nước cũng nên ấy chứ?"
"Nhưng mà tuy là bốn em gái đây vô cùng tốt, thông qua máy quay tôi muốn thanh minh một chút.
Tôi chỉ yêu vợ tôi, cho nên lát nữa tôi sẽ cùng nhóm với Âu Dương nhé."
Âu Dương Tấn nghe vậy bất mãn quay đầu hỏi: "Vì sao lại cùng nhóm với em mà không phải là cùng nhóm với người khác? Anh cùng nhóm với em thì há chẳng phải em không thể cùng nhóm với mấy vị mỹ nữ đây nữa à?"
Mã Kiêu cười xòa: "Em Tấn thân yêu à, trước khi nghĩ đến gái đẹp, em vẫn nên nghĩ làm sao luyện được múi đi đã.
Cùng nhóm với con gái xinh đẹp nhà người ta, cái cơ thể yếu rớt của em làm sao mà chịu được?!"
Nghe đến đây Mai Như Ngọc đột nhiên nở nụ cười cổ quái.
Tư Không Tịch nhìn nụ cười này của Mai Như Ngọc là biết ngay người này lại đang nghĩ mấy cái bậy bạ rồi.
Hắn nghĩ vậy những vẫn quyết định không hỏi.
Nhưng Mai Như Ngọc vẫn tự mình nhỏ giọng phun ra.
"Nhược thụ với mỹ nữ không có tương lai đâu.
Há há há!"
Tư Không Tịch sau khi nghe thấy kiểu: "......" Vậy cường thụ với mỹ nữ thì có tương lai chắc?
Bất kể là nhược thụ hay cường thụ, thì đều là thụ cả mà?
Có gì đáng đắc ý?
Tuy Đại Tư Không ngầm phản dame trong lòng nhưng lại khôn ngoan không nói ra.
Nếu không sợ là thể nào hắn cũng bị Mai Như Ngọc đuổi đánh.
Vì đang làm dở thì trời đổ mưa nên mọi người không cần tưới cây và kết thúc công việc ngoài đồng trước thời hạn.
Lúc này đã 11h15 phút, đã đến lúc chuẩn bị bữa trưa cho hơn mười cái miệng ở đây.
Mười khẩu phần ăn khiến đầu bếp Âu Dương vừa nghe đã có chút say xe rồi.
Hắn cảm thấy với sức của bản thân mình, ngoài việc hầm tất cả các nguyên liệu trong một nồi, có lẽ hắn không còn cái gì để trổ tài nữa rồi.
Nhưng bốn người đẹp đã đem đến cho hắn nhiều điều bất ngờ.
Chu Linh Linh là đại tiểu thư nên không biết nấu cơm rất bình thường, nhưng Phạm Tiểu Miêu, Lưu Hi và Tôn Diễm ba người họ đều biết nấu cơm.
Hơn nữa Lưu Hi còn nói tay nghề nấu ăn của mình rất khá.
Sau khi Lưu Hi chủ động đề nghị phụ giúp việc nấu nướng, công tử Âu Dương đã cảm động đến mức suýt chút nữa rơi lệ.
Cho dù có mất đi cơ hội quang minh chính đại trả thù Mai Như Ngọc dưới cương vị đầu bếp.
So với việc quanh quẩn bên bệ bếp, hắn thích đi tìm nguyên liệu nấu ăn hơn là phải ngồi xử lý chúng.
Vì thế 6 mỹ nam và Chu Linh Linh với Phạm Tiểu Miêu bất chấp mưa gió vào rừng kiếm thức ăn.
Ban đầu, bọn Mai Như Ngọc không định để Chu Linh Linh và Phạm Tiểu Miêu đi cùng, nhưng Chu Linh Linh là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, tuy không biết nấu cơm nhưng cô cũng bày tỏ không muốn ngồi không hưởng lợi nên nói muốn cùng bọn Mai Như Ngọc ra ngoài đào rau dại hoặc bắt gà rừng.
Phạm Tiểu Miêu đứng cạnh phụ họa một cô gái như Chu Linh Linh đi một mình thì không hay lắm.
Hơn nữa sở trường của cô là làm thực phẩm sấy khô nhưng ở nơi này không có đồ nghề, vì vậy tốt nhất là nên đi tìm nguyên liệu nấu ăn với Chu Linh Linh.
"Tuy rằng bọn em sức lực không nhiều lại tương đối nhát gan, nhưng vẫn có thể đào một ít rau dại được.
Anh Như Ý cứ cho bọn em theo với, bọn em khẳng định sẽ không vướng chân vướng tay đâu ạ!"
Phạm Tiểu Miêu nhìn Mai Như Ngọc bằng đôi mắt to tròn, bộ dáng đáng yêu đến nỗi fan cô nàng liên tục spam trong phần bình luận【 Đáng yêu quá!!! 】.
Vốn dĩ chương trình này không ép người khác phải lao động, ở đây bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.
Chẳng qua mọi người sẽ cùng nhau làm bởi vì mọi người rất thân thiết với nhau.
Mà Mai Như Ngọc lại không phải đội trưởng, tất nhiên sẽ không quản Phạm Tiểu Miêu và Chu Linh Linh có muốn đi theo hay không.
"Anh không phải đội trưởng, chuyện này em đừng hỏi anh.
Các em tự quyết định đi.
Các em muốn đi thì cứ đi, chỉ cần tự bảo vệ bản thân mình cho tốt là được.
Nhưng trong lúc đi nếu có vấn đề gì bọn anh nhất định sẽ giúp.
Các em cũng đừng lo sẽ gặp nguy hiểm."
Phạm Tiểu Miêu nghe vậy liền vui vẻ nở nụ cười: "Vậy em cảm ơn anh Như Ý trước.
Mong các anh giúp đỡ bọn em ạ!"
Mai Như Ngọc nhìn cô gái có gương mặt tròn, đôi mắt to này, đôi mắt hoa đào của cậu hơi cong cong.
Ai u, cô nhóc này nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái quá, người khổng biết còn tưởng là fan girl của cậu đấy.
Tiếc nỗi đôi mắt này của cậu đã thấy quá nhiều rồi.
Mai Như Ngọc vui vẻ nói: "Yên tâm đi.
Bọn anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai em.
Chẳng nhẽ 6 người đàn ông to cao như này lại không bảo vệ nổi hai cô gái hay sao?"
Sau đó 8 người bọn họ liền bọn họ đan lá trúc làm nón che mưa rồi đi vào trong núi.
Bọn Mai Như Ngọc vào núi chưa được 20 phút, nửa ống quần dưới đã hoàn toàn dính bùn.
Thậm chí mông của Tần Lãng và Âu Dương Tấn còn dính vết bùn, may mà Mai Như Ngọc mới bị dính bùn ở ống quần bên trái.
"Vậy mới nói, chúng ta còn cả chặng đường dài phía trước trong việc xây dựng chốn bồng lai này.
Lúc trước tôi còn cảm thấy chẳng có chuyện gì làm, giờ nghĩ lại phải làm thêm mấy đồ thủ công mỹ nghệ thôi.
Trước khi muốn