Mai Như Ngọc bị Tư Không Tịch ôm chặt vào lòng khiến cậu đứng hình mất 3 giây.
Sau khi nghe được "Tuyên ngôn về lực cánh tay" của Tư Không Tịch, cả người đều không thoải mái.
Ý đồ của cậu chính là trước tiên thoát khỏi cánh tay của Tư Không Tịch sau đó mới cứu vãn tôn nghiêm của mình, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi một tay đang siết eo mình, một tay đang nắm tay mình của Tư Không Tịch
Mai Như Ngọc muốn chửi chết mẹ đối phương lắm rồi, nhưng đối mặt với máy quay trực tiếp đang chĩa thẳng vào mình, cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Anh Tịch à, anh mau buông ra, em đã đứng vững rồi."
"Giữa thanh thiên bạch nhật như này, chúng ta không nên ôm ôm ấp ấp như vầy đâu."
Nghe được mấy lời này, khóe môi Tư Không Tịch khẽ cong lên, duỗi tay nhéo eo Mai Như Ngọc một cái.
Trước khi cậu ré lên thì nhanh chóng buông người ra.
Mai Như Ngọc bị người ta nhéo eo một cái cả người cứng đờ suýt chút nữa đứng không vững, vậy mà không thể nổi bão với ai kia.
Cậu chỉ có thể gửi cho Tư Không Tịch một ánh mắt uy hiếp "Anh chờ đấy cho ông đây" mà thôi.
Sau đó đoàn người lại lại lần nữa lên đường.
Phạm Tiểu Miêu đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình tương tác của Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc, sau đó cô nàng rơi vào trạng thái trầm tư.
Là ảo giác của mình à? Vừa mới nãy khi ảnh đế Tư Không kéo ngược Mai Như Ngọc lại, có liếc xéo mình một cái phải không?
Với cả khi Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch nói chuyện với nhau, rất nhiều lần cô nàng muốn xen mồm nhưng lại không thể xen vào nổi.
Giống như chỉ có hai người bọn họ mới là người cùng một thế giới vậy đó?!
Phạm Tiểu Miêu cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở đâu.
Chỉ có thể kiềm chế mọi suy nghĩ và biểu cảm của mình cắn răng tiến về phía trước.
Vừa đi vừa phải lén lút quan sát đại hội đấu võ mồm thường niên giữa ba người Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch và Tần Lãng.
Điều này rất kỳ quái!Vì sao Tần Lãng lại có thể hoàn mỹ dung nhập vào bầu không khí của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch? Hơn nữa, hình ảnh ba người bọn họ ở bên nhau cho cô cảm giác rất quen thuộc, nhưng cô cũng không nghĩ ra nổi mình đã từng thấy hình ảnh này ở đâu.
Cho nên cả đoạn đường đi sau đó, Phạm Tiểu Miêu tự hỏi mình đến nỗi đầu muốn hói luôn rồi.
Vì trời mưa nên đám người Mai Như Ngọc chỉ tìm được một ít trái cây và rau dại, việc bắt thỏ hoang, vịt hoang...!trở nên ít hơn nhiều.
Ná cao su của Lãnh Túc chỉ bắn hạ được một con gà rừng, còn vịt hoang và thỏ hoang thì đều do Tư Không Tịch dùng cung tên bắn trúng.
Vào cuối buổi phát sóng trực tiếp kỳ thứ 2, sáu người bọn họ đã dùng ghế trúc tự làm đổi với nhóm sản xuất chương trình kha khá đồ vật, trong đó có ná cao su cho Lãnh Túc và cung tên cho Tư Không Tịch.
Thật ra thì bốn người Mai Như Ngọc, Tần Lãng, Mã Kiêu, Âu Dương Tấn đều đổi lấy một cái ná cao su, nhưng người duy nhất có thể bắn trúng gà rừng với vịt hoang bằng ná cao su chỉ có mỗi Lãnh Túc mà thôi.
So với việc Lãnh Túc có nhanh đến mấy cũng mất ba bốn viên đạn mới có thể bắn hạ gà rừng, thì Tư Không Tịch - sau khi khoe khoang lực cánh tay mình có thể giữ hai người đứng vững cùng lúc, thì lại mở đại hội triển lãm "Trăm bước lạc nhạn".
Những con vịt hoang kia đã vỗ cánh bay lên trời nhưng vẫn bị hắn "một tiễn xuyên tim" bắn hạ.
Hắn lạnh lùng đứng ở nơi đó, giương cung bắn tên đẹp trai đến dịp khiến không biết bao fan canh màn hình muốn ngất lịm.
【 A a a a! Mũi tên này!!!! Mũi tên này găm thẳng vào lòng em rồi!! A a a! Em chết tươi, chết ngay, chết giãy đành đạch rồi!】
Không riêng gì những người đang theo dõi qua màn hình, ngay cả những người có mặt tại hiện trường trực tiếp như Chu Linh Linh, Phạm Tiểu Miêu cũng há hốc mồm kinh ngạc.
"Em trai à, tài bắn cung của em cũng đỉnh quá rồi! Nếu lạc vào hoang đảo, chú em tuyệt đối sẽ không chết đói luôn!" Mã Kiêu không nhịn được vỗ vai Tư Không Tịch.
Tư Không Tịch mỉm cười: "Cũng tạm thôi anh.
Bắn cung cũng coi như là một trong những sở thích của em mà."
Lúc hắn nói lời này là nhìn Mai Như Ngọc, Mai Như Ngọc cảm thấy mình giống như thấy được đằng sau hắn đột nhiên mọc ra một cái đuôi khổng tước.
Xí! Cậu phải làm gì đó thôi, nếu không thì e là bao nhiêu nổi bật sẽ bị cái con người này đoạt đi hết.
Hiển nhiên mấy tên khác cũng nghĩ y như cậu, thế nên lúc trên đường trở về......
Tần Lãng nghiêm túc phát hiện được một ổ trứng gà rừng trong bụi cỏ.
Âu Dương Tấn phát hiện được một bụi nấm!
Đến cả Chu Linh Linh và Phạm Tiểu Miêu cũng đào được khoai lang.
Cành về gần đến nhà Mai Như Ngọc càng nôn nóng.
Haizz ~ Tại sao dọc đường đi cậu chẳng có cơ hội thể hiện vậy?
Cái gì cũng được để cậu có thể phô bày mị lực cá nhân đi mà!
Ngay lúc ấy, bọn họ liền nghe thấy tiếng hét thất thanh truyền ra từ căn nhà trúc.
"A a a a a!!"
"A a a a! Rắn! Rắn! Rắnnn! A a a a!!"
Mai Như Ngọc: "......"
Không phải chứ?! Cậu đâu có muốn mị lực của mình được phô bày bằng cách này đâu?!
Lúc nghe thấy tiếng la hét thứ hai, hai cô gái trong đội ngũ đi lấy nguyên liệu lập tức dừng bước.
Sau đó Tần Lãng và Âu Dương Tấn cũng nhanh chóng dừng lại, vẻ mặt kinh sợ.
Dù Lãnh Túc và Mã Kiêu nhất thời có chút rối rắm, nhưng vẫn nhanh chóng quyết định nhanh chân đi về phía trước.
So với bọn họ, Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch còn nhanh chân hơn.
Tư Không Tịch vừa đi vừa siết chặt cây cung trong tay, sau đó nhìn thoáng qua Mai Như Ngọc đang đi cạnh: "Em đừng có cậy mạnh.
Giờ vẫn chưa biết được đó là rắn độc hay không, tốt nhất là đứng đây chờ anh là được."
Mai Như Ngọc mím môi không trả lời.
Đúng là cậu ghét rắn, cũng không hẳn sẽ đi bắt rắn.
Nhưng có một số chuyện ngoài cậu ra thì không ai có thể làm được.
Tần Lãng và Âu Dương Tấn lúc này mới phản ứng lại, vội vành đuổi kịp phía trước.
Tần Lãng còn la lên với Mai Như Ngọc: "Mai Như Ngọc! Cậu chạy nhanh như vậy làm gì!? Cậu không biết bắt rắn, muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm đường chết đấy phỏng! Để Lãnh Túc với Tư Không Tịch giết con rắn ấy đi."
Mai Như Ngọc thở sâu lau mặt: "Chuyện tới tới