Cũng không biết trải qua bao lâu, Âu Dương Vũ từ từ tỉnh táo lại. Nàng nhìn chằm chằm vào hòn đá khổng lồ trên đỉnh đầu, một lát sau, quay đầu nhìn về hướng mà những tia sáng xuyên vào, thì ra là mình đang ngủ trong một cái thạch động.
Từ trên giường đá, Âu Dương Vũ bỏ tấm da thú được đắp ngăn nắp trên người mình xuống rồi đứng dậy. Lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại rằng mình đã bị rắn cắn. Vội vã cúi đầu nhìn về phía mắt cá chân, nàng thấy chỗ bị rắn cắn có một dấu màu đỏ, ở trên làn da trắng nõn thì trông khá là nổi bật.
"Di, đây là cái gì?" Âu Dương Vũ ngồi xổm xuống, nhìn thấy ở mắt cá chân có treo một chuỗi chuông đồng. Cái chuông đồng này được làm rất thô lậu, Âu Dương Vũ chăm chú nhìn, nhưng không phát hiện ra mối nối của nó ở đâu.
"Đó là ta đeo lên cho nàng." một giọng thiếu niên thanh thúy truyền đến. Âu Dương Vũ kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn lại để rồi lâm vào ngẩn ngơ.
Một thiếu niên cao lớn, dáng người thon dài đang đứng ở cửa thạch động. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, khiến cho người khác tưởng như đó là một bức điêu khắc tỉ mỉ làm động lòng người. Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ: may mà ta đã thấy rất nhiều minh tinh! Cũng không ngờ rằng, trên cõi đời này nam nhân cũng có thể tuấn tú thành bộ dạng này.
Thiếu niên này vừa anh tuấn, lại vừa mang theo vẻ hoang dã của thế giới này. Hắn có một đôi mắt trong suốt thuần khiết, ngũ quan như điêu khắc, tất cả hợp lại trên người, cùng với quấn quanh lưng là hoa văn hình sư tử, mái tóc dài đến thắt lưng tạo nên cảm giác một loại hỗn hợp của Thiên Sứ cùng dã thú vô cùng gợi cảm.
Thấy Âu Dương Vũ ngẩn người khi nhìn mình, thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Hắn bước đến trước mặt Âu Dương Vũ, hai tay nâng người nàng dò xét cẩn thận. Một lát sau hắn mới nhẹ buông ra, nhưng hai tay vẫn khóa bên hông nàng. Đem Âu Dương Vũ ôm chặt trong ngực, hắn nhẹ nhàng nói: "Nàng là nữ nhân của ta."
Thanh âm của hắn vô cùng tự nhiên mà tràn đầy vẻ khẳng định, đây hoàn toàn là một loại thông báo. Âu Dương Vũ cảm thấy như muốn ngất, âm thầm mắng chính mình: ta thật là hồ đồ, thế giới này làm sao có cái gọi là Thiên Sứ?
Thiếu niên cúi đầu, hôn nhẹ bên tai Âu Dương Vũ, lại nói: "Nàng là nữ nhân của ta, cái chuông kia chính là ấn ký. Ta muốn để cho tất cả mọi người đều biết, huynh là của muội."
Âu Dương Vũ bị một nam hài so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi ôm chặt vào ngực, lại nghe cái tuyên ngôn này, không biết tại sao nàng có chút buồn cười.
Khẽ cười một tiếng, Âu Dương Vũ thấp giọng hỏi: "Tiểu đệ đệ, người năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Thiếu niên buông lỏng Âu Dương Vũ ra một chút để mình có thể thấy rõ ràng gương mặt của nàng. Hắn cau mày, nói: "Thanh âm của nàng rất êm tai, nhưng mà nàng gọi không đúng. Ta không phải tiểu đệ đệ, ta là trượng phu của nàng, nam nhân của nàng."
Nói tới đây, hắn thô lỗ hếch mặt về phía trước. Theo động tác này, một vật hình trụ nóng bỏng đụng vào bụng Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ trong nháy mắt liền đỏ mặt lên, vốn là gương mặt mang theo vẻ tươi cười giờ đã thêm vài phần tức giận. Nàng căm tức nhìn hắn, thấp giọng quát: "Ngươi, làm sao ngươi có thể như vậy?"
Thiếu niên nghi hoặc không giải thích được, thấy vẻ mặt của hắn, cơn tức giận của Âu Dương Vũ tản đi hơn phân nửa: hắn còn nhỏ tuổi, chẳng qua đây là phương thức làm việc của thế giới này.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ giọng ôn nhu nói: " Xin chào, ta là Âu Dương Vũ, ngươi tên gì?"
Thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ như có ánh sáng lưu động, hắn nói: "Ta là Hi Thú."
"Hi Thú, tên này rất dễ nghe." Âu Dương Vũ nhẹ giọng khen, nói: "Hi Thú, ngươi buông ta ra, thế này làm ta khó nói chuyện." thanh âm của nàng rất ôn nhu, mang theo một loại dụ dỗ.
Thế nhưng Hi Thú lắc đầu, tay hắn vẫn ôm