Ngoài động, ánh mặt trời rực rỡ, bên trái là một đầm nước, phía trước là một khối đất trống, còn bên phải là rừng rậm vô cùng vô tận. Âu Dương Vũ lặng lẽ đánh giá động khẩu nho nhỏ này, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi ở nơi đây đã bao lâu?"
Âu Dương Vũ cẩn thận hỏi han, thế nhưng lại không nghe được câu trả lời. Quay đầu lại nhìn Hi Thú, nàng thấy hắn đang cau mày, hai tay ôm đầu nhìn trông vô cùng thống khổ.
"Ngươi làm sao vậy?"
Âu Dương Vũ hỏi. Nàng ân cần nhìn Hi Thú, trong lòng thầm suy nghĩ: tiểu tử này mặc dù lớn lên trông rất tuấn tú, nhưng lại vô cùng cổ quái, mức độ nguy hiểm vô cùng cao. Ta hiện tại cũng là người có mang công phu, hoàn toàn có thể tự do rời đi a. Đúng, ta cần tìm một cơ hội để rời khỏi đây thôi.
Hi Thú lắc đầu, hai tay nắm lại tự đánh lên ót mình hai quyền. Bang bang hai tiếng, hắn mới thở hổn hển nói: "Không biết, ta cái gì cũng không biết."
Nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ: chẳng lẽ hắn đã trải qua chuyện gì nên đã mất trí nhớ?
Vừa nghĩ tới đây, nàng đứng dậy từ từ đi ra ngoài. Âu Dương Vũ cho tới bây giờ vốn không phải là người ôn nhu lương thiện gì. Thấy thiếu niên khôi ngô này khó chịu, nàng không hề nghĩ đến chuyện dùng cái gì mẫu tính mà đi quan tâm hắn. Cái nàng nghĩ là nếu như muốn bình an rời đi, không gây thương tổn đến ai thì đây chính là cơ hội!
Nghĩ vậy, nàng liền thong dong đi ra ngoài, càng đi càng nhanh, đảo mắt cái đã đi được năm sáu chục thước. Trong lòng vừa mới thả lỏng, bỗng nhiên từ phía sau bỗng truyền đến tiếng chi chi, chính là âm thanh của con hồ ly.
Âu Dương Vũ sững sờ phía sau lại truyền đến tiếp một tiếng gió. Nàng bất giác rùng mình, mũi chân điểm một cái, thân hình bỗng bềnh trôi về hướng bên cạnh vài thước. Ổn định thân hình thì đã thấy Hi Thú ung dung đứng ở trước mắt mình. Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh: khinh công của mình đã rất được rồi, vậy mà không nghĩ tới, khinh công của Hi Thú còn cao hơn mình!
Hi Thú đứng ở trước Âu Dương Vũ, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ âm trầm. Hắn nhìn Âu Dương Vũ, quát lên: "Ngươi muốn trốn sao?"
Nói tới đây, trong đôi mắt đen nhánh vô cùng tinh khiết kia bỗng dưng mở to ra. Âu Dương Vũ thấy rõ ràng hai mắt tinh khiết kia bỗng trở nên âm u như cuồng phong loạn vũ, mang theo một loại cảm giác bạo ngược cùng chết chóc.
Âu Dương Vũ đến giờ mới biết thì ra ánh mắt một người có thể biến hóa lớn đến như vậy. Nàng bị điều này làm cho hoảng sợ lùi lại một bước. Đúng lúc này, Hi Thú dang rộng hai cánh tay ra, há mồm rít lên. Theo tiếng huýt gió của hắn, một cơn gió vô hình cuồn cuộn nổi lên ở bốn phía Âu Dương Vũ. Trong nháy mắt, Âu Dương Vũ thấy cơn cuồng phong kia cuồn cuộn trên mặt đất, quấn lấy những chiếc lá rụng cùng với tro bụi xoay tròn hướng lên trời cao. Lá rụng cùng tro bụi ngưng tụ từ bốn phương tám hướng thành tường rào cao đến mười thước, tiếng huýt gió của Hi Thú càng thêm thê lương.
Trong tiếng huýt gió như lang như hổ, Âu Dương Vũ hoảng sợ nhìn hắn. Trước mắt nàng đã không còn lấy một tia dương quang, vô số tro bụi cùng lá rụng đã ngưng tụ thành một mặt tường cứng rắn, kết kết lớp lớp hướng lên trời lan tràn. Nó càng lên cao, những khe hở trên đỉnh đầu Âu Dương Vũ càng trở nên hẹp hòi. Trong nháy mắt, Âu Dương Vũ chỉ thấy trước mắt mình là bốn bề bùn đất cùng lá cây hòa vào nhau thành mặt tường xoay tròn quanh mình, trên đỉnh đầu lộ ra không gian chưa đến nửa thước vuông.
Âu Dương Vũ há hốc nhìn cảnh này, trong nội tâm nàng đang vô cùng hoảng sợ. Cho tới nay, nàng cho rằng kẻ mạnh nhất trên thế giới này chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết mới có sức uy hiếp với mình. Vậy mà không nghĩ tới, Hi Thú chỉ bằng tiếng kêu cổ quái là có thể vây chính mình trong tường rào thần bí này.
Âu Dương Vũ bị dọa cho sợ lùi lại một bước. Đúng lúc này, tiếng huýt gió bên tai đã biến đổi, nó trở nên boong boong có lực. Lúc này tiếng huýt gió lại như từng nhịp trống gióng lên, mỗi lần lại gõ