Mặc dù sâu trong nội tâm, Hi Thú cũng không rõ mình sai ở đâu, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ mặt xin lỗi nhìn Âu Dương Vũ. Qua một hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói: "Nàng... nàng hiện tại có di chuyển được không?"
Trong thanh âm hắn tràn đầy bất lực. Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn, nàng bắt gặp đôi mắt to tròn tinh khiết của hắn đang ngây thơ nhìn mình với vẻ mặt cấp bách. Âu Dương Vũ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu như ngươi tốt với ta, nghe lời của ta thì ta cũng sẽ không rời đi."
Nói tới đây, nàng thấy Hi Thú còn đang giãy dụa thì đưa tay ra, từ từ xoa nắn gương mặt tuấn tú của hắn. Nàng từ từ nhích lại gần, trên gương mặt hắn hiện ra vẻ ngây ngô. Động tác này của nàng ôn nhu mà tràn đầy vẻ mẫu tính từ ái, cho đến khi thấy Hi Thú đối với hành động thân mật của mình mà ánh mắt không toát ra vẻ dâm tà, ngược lại mắt hắn hiện lên sự thân thiết đầy vẻ không nỡ rời xa mình. Âu Dương Vũ nhẹ nhàng thở phào, tự nói trong nội tâm mình: "Thật tốt quá, Âu Dương Vũ! Ngươi đã thành công một bước."
Cúi đầu xuống, Âu Dương Vũ nặn ra hai giọt nước mắt, đối với Hi Thú đang chăm chú nhìn mình, nàng điềm đạm đáng yêu nói: "Ngươi... ngươi sẽ bảo vệ ta sao?" Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh hoàng, nhìn Hi Thú đầy vẻ tín nhiệm, phảng phất như hắn chính là người mà mình có thể tín nhiệm nhất. Tay nhỏ vươn ra, yếu ớt nắm lấy chéo áo của Hi Thú, Âu Dương Vũ rưng rưng nói: "Hi Thú, ngươi có thể bảo vệ ta, không để ta bị ngươi khác khi dễ sao?"
Hi Thú nhanh chóng vươn tay ra, đem hai tay nhỏ bé đang run rẩy của nàng lồng vào bàn tay mình. Hắn gật đầu một cách mạnh mẽ, nói: "Ta hứa, ta hứa sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng."
Thấy vẻ mặt mừng rỡ của Âu Dương Vũ, hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Ta sẽ đối với nàng rất rất tốt."
"Có thật không?" Âu Dương Vũ mừng rỡ kêu lên, ôm lấy hông hắn. Vừa ôm được một lúc, cảm giác có một vật đầy lửa nóng vươn lên chống đối, nàng vội vàng nhẹ buông tay, âm thầm nghĩ: đúng rồi, người nơi này thú tính đặc biệt nặng, ta phải từng bước từng bước, từ từ thăm dò tính cách hắn để cho hắn chẳng những không khi dễ ta, còn phải trở thành hộ vệ của ta.
Kể từ khi thấy võ lực cường đại của Hi Thú, Âu Dương Vũ đã thay đổi chủ ý chạy trốn. Nàng nghĩ rằng tuy Hi Thú mặc dù nguy hiểm, nhưng dù sao hắn cũng là một người đơn giản. Chỉ cần mình nắm bắt thật tốt, nhất định có thể nắm được hắn trong tay!
Âu Dương Vũ từ từ lui lại. Đúng lúc nàng muốn rời đi, Hi Thú đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Âu Dương Vũ kinh ngạc quay lại nhìn hắn, loại ánh mắt kinh ngạc này khiến cho Hi Thú không biết tại sao lại cảm thấy bất an trong lòng. Hắn lúng ta lúng túng buông lỏng tay ra.
Âu Dương Vũ đi ra một chỗ đất trống, nàng cười nói: "Hi Thú, ngươi đói bụng rồi sao? Để ta chuẩn bị đồ ăn cho ngươi". Nghịch ngợm chớp mắt nhìn Hi Thú, Âu Dương Vũ vui vẻ nói: "Bảo đảm ăn rất ngon nha."
Nháy mắt khi động tác của nàng vừa kết thúc, đột nhiên một cỗ sức mạnh hướng về phía nàng. Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Hi Thú vùi đầu thật sâu vào cổ nàng, vừa thở dốc vừa nói: "Vũ, chúng ta làm chuyện đó đi."
Hắn gọi tên nàng đầy thân thiết, nhưng cái kia căng thẳng đầy lửa nóng, còn có hơi thở hổn hển cùng lời nói đầy hình tượng của hắn đã nói rõ hắn muốn làm gì. Âu Dương Vũ cảm thấy vô lực, nàng chán nản thầm nghĩ: chẳng lẽ vừa rồi ta phí công nói nhiều như vậy, làm nhiều vẻ mặt như vậy mà chẳng mang lại hiệu quả gì?
Thật ra thì cũng có hiệu quả chứ không phải không có, ít nhất bây giờ Hi Thú đang trưng cầu ý kiến của nàng. Trong sự chờ mong của Hi Thú, Âu Dương Vũ từ từ quay đầu lại. Hi Thú ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khát khao mong đợi nhìn nàng. Đúng