"Các vị mỹ nhân, các nàng hi vọng nhất là nghe được chí tôn nói cái gì?"
Đại hán hỏi xong những lời này, cười a a nhìn về hai mươi thiếu nữ đang đứng trên đài. Bắt gặp ánh mắt hắn, những thiếu nữ duyên dáng nở nụ cười. Đệ nhất mỹ nữ của Á Tố quốc xoay người lại, đung đưa vòng eo nhìn về phía đám Âu Dương Vũ, cười nói: "Ân, ta hi vọng a, hi vọng chí tôn nói chính là tuyệt sắc mỹ nhân đã kinh động đến Mịch Yêu Linh a."
Thiếu nữ ở đây đều tương đối dễ nhìn, các nàng đứng cạnh nhau cũng khá tương xứng. Người thiếu nữ nói tới đây, che miệng cười duyên hai tiếng. Chính là ở trong mắt của Âu Dương Vũ, động tác của thiếu nữ này bình thường không thể bình thường hơn nữa lại khiến mọi người dưới đài nhìn như si như say, từng đợt kinh hô vang lên.
Cũng không phải mỗi người đều biết đến sự tồn tại của Mịch Yêu Linh, lời nàng nói ra, dưới đài vang lên những câu hỏi và lời giải thích cho nhau. Âu Dương Vũ nghe được mấy tiếng trêu ghẹo liên tiếp, trong lòng âm thầm giận dữ: cô nương này vô tình nói ra một câu nói, cũng là trải ra một núi đao biển lửa trước mặt ta!
Lúc này nàng đã quyết định, phải tính toán kế hoạch thoát thân.
Sau một trận cười vang, hán tử kia lại hỏi: "Chức, nơi này có rất nhiều người cũng là vì nàng mà tới nga. Đến hiện tại, nàng có thể nói cho chúng ta biết hay không, nàng nhìn trúng tráng nam nào? Chuẩn bị để cho vị nào khuya nay dũng mãnh chinh phục ngươi? Giày xéo ngươi, cho ngươi hưng phấn đến run rẩy?"
Câu hỏi này đúng là lớn mật, Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng. Bất quá hiện tại nàng đã quen với việc nam nữ nơi này không hề che giấu thô tục nên cũng không để việc này ở trong lòng.
Chức lại che miệng cười duyên, ánh mắt to sáng ngời của nàng quay tròn nhìn đám người. Theo sóng mắt của nàng chuyển động, chúng nam nhân dưới đài cũng hưng phấn cuồng nhiệt. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều đồng loạt ưỡn ngực thẳng lưng, biểu hiện mình có khí lực lớn, nói chuyện lớn tiếng hấp dẫn chú ý của nàng.
Mọi người ở đây cũng chuyển động theo ánh mắt của Chức, "Thùng thùng~~đông~"
"Đông đông đông đông~~"
Một trận tiếng trống dồn dập từ bên trái mọi người truyền đến. Mọi người đều quay đầu nhìn lại, ồ!
Chỉ thấy ở bên trái, mọi người từ từ tách ra hai bên. Theo sự thối lui của mọi người, một đội những thiếu niên trẻ tuổi hiện ra trước mặt mọi người. Những thiếu niên này buộc một chiếc trống bên hông, thân và chân để trần.
Những thiếu niên này bước những bước chỉnh tề, nhảy múa tiến về phía trước. Những thiếu này để lộ cơ thể khỏe mạnh dưới ánh mặt trời, mái tóc dài phất phới theo bước chân của những thiếu niên này, hợp với mái tóc đen là đôi mắt đen, mũi ắt to, có chút tuấn tú, quả nhiên là rất đẹp mắt.
Âu Dương Vũ lúc này đã nhìn đến ngây người, kiếp trước không phải là nàng chưa từng thấy nam nhân nhảy múa. Nhưng nàng chưa từng gặp những thiếu niên tuấn tú chỉnh tề như vậy, một bên bày ra vóc người hoàn mỹ, một bên cuồng dã nhẹ nhàng ở trong nhịp trống, vũ đạo rực rỡ như dương quang lại hòa với huyết tinh chi khí.
Đúng vậy, là tràn đầy huyết tinh. Có thể đây là do người của thế giới này luôn phải phấn đấu vì sinh tồn sao? Bọn họ bước từng bước mạnh mẽ, cường đại mà đằng đằng sát khí.
Những thiếu niên này từ từ nhảy đến trước đài. Đúng lúc này, tiếng trống dừng lại, những thiếu niên này sưu sưu mấy cái, đã xếp thành hàng ngang. Trong nháy mắt đã có hai hàng thiếu niên đứng đó, đứng ở chính giữa hai hàng là một thiếu niên đang tiến lại. Thiếu niên này mày rậm mắt to, trên thắt lưng là hoa văn một con hổ. Bên hông của hắn là một cái trống nhỏ, nhưng mà khác với những thiếu niên khác là, chiếc trống nhỏ bên hông của hắn là màu trắng.
Thiếu niên tiến lên mấy bước, ngẩng đầu chăm chú nhìn Chức, ánh mắt như si như say, lại vô cùng nồng đậm, ngay cả Ây Dương Vũ cũng có thể cảm giác được sự say mê của hắn.
Chỉ thấy thiếu niên vỗ mạnh lên ngực phải, hắng giọng nói: "Chức xinh đẹp, Á Tố Chức. Dung mạo