Ôm mỹ nhân trong ngực, thiếu niên kia ngửa đầu "Uông uông ~~" huýt sáo. Thanh âm đắc ý vui mừng vang vọng khắp trời đất. Sau đó, thanh niên kia ôm Chức, mang theo đám thiếu niên nghênh ngang rời đi. Đám người tách ra hai bên đường, để cho đám thiếu niên đi qua, cho đến lúc lâu sau trận trận tiếng trống vẫn còn vang đến tai.
Bỗng nhiên lúc đó, Âu Dương Vũ cảm thấy làm như vậy thật ra thì cũng lãng mạn. Đúng, là lãng mạn, không có nhiều dối trá, trực tiếp đem tâm ý vui mừng của mình mở ra ọi người thấy.
Nàng kinh ngạc nhìn, trong lòng tràn đầy ấm áp, mơ hồ, còn có một tia mong muốn. Đúng lúc ấy, nàng cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, quay lại nhìn, vừa đúng lúc bắt được ánh mắt của Na Tư. Na Tư vội vàng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi.
Thấy hắn vội vã che giấu vẻ mặt, Âu Dương Vũ hừ lạnh một tiếng trong lòng, cảm thấy cái tên vương tử lớn lên trong vương thất này cũng quá ngây thơ.
Tại thời điểm Âu Dương Vũ đang nghĩ như vậy, Na Tử sải bước đi về hướng nàng. Vừa đi, hắn vừa hít vào thở ra thật sâu. Đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, không giải thích gì, hắn kéo tay Âu Dương Vũ sải bước đi về hướng thang lâu. Động tác này của hắn rất đột nhiên, Âu Dương Vũ cả kinh, nàng chuẩn bị giãy giụa nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Na Tư thì không khỏi buông lỏng.
Mấy thị vệ cùng hảo hữu của Na Tư kinh ngạc nhìn hai ngươi, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Dắt Âu Dương Vũ tới cửa thang lâu, Na Tư nhìn thẳng vào nàng, liên tiếp nuốt nước miếng, hai tay thỉnh thoảng chà xát vào nhau, dĩ nhiên là một bộ dạng tay chân luống cuống.
Thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn, tâm tình khẩn trương của Âu Dương Vũ không khỏi nới lỏng. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, ngài tìm ta sao?"
"Âu Dương" thanh âm của Na Tư rất khàn, cũng có chút loạn, hắn gọi một tiếng liền dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: "Cái kia, Âu Dương, vừa rồi ngươi có thấy chuyện của Chức và thiếu niên kia không?"
Nga?
Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, không giải thích được nhìn Na Tư.
Na Tư nhìn gương mặt sưng vù của nàng, ánh mắt sáng lên, lại mãnh liệt nuốt nước miếng. Đây cũng không phải là động sắc tâm, mà là khẩn trương tới cực điểm.
Hắn liên tiếp nuốt nước miếng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, đến một lúc lâu sau mới bình tĩnh trước ánh mắt Âu Dương Vũ được chút ít: "Ngươi... ngươi đừng sợ, ta... ta biết ngươi là ai." [Nhện: thế mà ko sợ mới là lạ]
Trời long đất lở!
Âu Dương Vũ hai mắt trợn to, toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra từ trên lưng. Nàng vẫn hoài nghi Na Tư đã biết thân phận của nàng, nhưng không nghĩ tới hắn lại ngả bài vào lúc này.
Âu Dương Vũ đầu óc chuyển động thật nhanh, tính toán xem chạy trốn thế nào là tốt nhất.
Na Tư lúc này vẫn nắm thật chặt tay của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Âu Dương Vũ, vội vàng nói: "Nàng, ta sẽ hảo hảo đối đãi với nàng." Thấy ánh mắt sáng rỡ của Âu Dương Vũ đầy bối rối, Na Tư còn có một ít nữa chưa chắc chắn thì hiện tại đã hoàn toàn khẳng định."
Lần khẳng định này liền khiến hắn nhếch miệng cười một tiếng, tiếng cười còn mang theo một loại đắc ý: "Nàng đừng sợ, nàng hảo hảo cùng ở bên cạnh ta, ta sẽ đối với nàng rất tốt, sẽ rất rất tốt. So với Tri Thần còn tốt hơn!"
Tri Thần? Đúng rồim, Tri Thần mới là vị hôn thê của hắn, chuyện này Âu Dương Vũ đã biết từ trong phủ của Na Tư rồi. Na Tư vừa nhắc đến Tri Thần, Âu Dương Vũ vốn đang có điểm cảm động liền có chút do dự căng thẳng: không đúng, hắn như vậy, cùng Lương Dạ, cùng Duyên Bình Vương có gì khác biệt? Không đúng, sao ta lại mềm yếu như vậy, chỉ có chút điểm lấy lòng đó đã cảm động?
Âu Dương Vũ vừa nghĩ như vậy, tâm liền lạnh xuống. Na Tư không