Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Vô Đề


trước sau



Ôm mỹ nhân trong ngực, thiếu niên kia ngửa đầu "Uông uông ~~" huýt sáo. Thanh âm đắc ý vui mừng vang vọng khắp trời đất. Sau đó, thanh niên kia ôm Chức, mang theo đám thiếu niên nghênh ngang rời đi. Đám người tách ra hai bên đường, để cho đám thiếu niên đi qua, cho đến lúc lâu sau trận trận tiếng trống vẫn còn vang đến tai.
Bỗng nhiên lúc đó, Âu Dương Vũ cảm thấy làm như vậy thật ra thì cũng lãng mạn. Đúng, là lãng mạn, không có nhiều dối trá, trực tiếp đem tâm ý vui mừng của mình mở ra ọi người thấy.
Nàng kinh ngạc nhìn, trong lòng tràn đầy ấm áp, mơ hồ, còn có một tia mong muốn. Đúng lúc ấy, nàng cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, quay lại nhìn, vừa đúng lúc bắt được ánh mắt của Na Tư. Na Tư vội vàng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi.
Thấy hắn vội vã che giấu vẻ mặt, Âu Dương Vũ hừ lạnh một tiếng trong lòng, cảm thấy cái tên vương tử lớn lên trong vương thất này cũng quá ngây thơ.
Tại thời điểm Âu Dương Vũ đang nghĩ như vậy, Na Tử sải bước đi về hướng nàng. Vừa đi, hắn vừa hít vào thở ra thật sâu. Đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, không giải thích gì, hắn kéo tay Âu Dương Vũ sải bước đi về hướng thang lâu. Động tác này của hắn rất đột nhiên, Âu Dương Vũ cả kinh, nàng chuẩn bị giãy giụa nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Na Tư thì không khỏi buông lỏng.

Mấy thị vệ cùng hảo hữu của Na Tư kinh ngạc nhìn hai ngươi, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Dắt Âu Dương Vũ tới cửa thang lâu, Na Tư nhìn thẳng vào nàng, liên tiếp nuốt nước miếng, hai tay thỉnh thoảng chà xát vào nhau, dĩ nhiên là một bộ dạng tay chân luống cuống.
Thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn, tâm tình khẩn trương của Âu Dương Vũ không khỏi nới lỏng. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, ngài tìm ta sao?"
"Âu Dương" thanh âm của Na Tư rất khàn, cũng có chút loạn, hắn gọi một tiếng liền dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: "Cái kia, Âu Dương, vừa rồi ngươi có thấy chuyện của Chức và thiếu niên kia không?"
Nga?
Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, không giải thích được nhìn Na Tư.
Na Tư nhìn gương mặt sưng vù của nàng, ánh mắt sáng lên, lại mãnh liệt nuốt nước miếng. Đây cũng không phải là động sắc tâm, mà là khẩn trương tới cực điểm.
Hắn liên tiếp nuốt nước miếng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, đến một lúc lâu sau mới bình tĩnh trước ánh mắt Âu Dương Vũ được chút ít: "Ngươi... ngươi đừng sợ, ta... ta biết ngươi là ai." [Nhện: thế mà ko sợ mới là lạ]
Trời long đất lở!
Âu Dương Vũ hai mắt trợn to, toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra từ trên lưng. Nàng vẫn hoài nghi Na Tư đã biết thân phận của nàng, nhưng không nghĩ tới hắn lại ngả bài vào lúc này.

Âu Dương Vũ đầu óc chuyển động thật nhanh, tính toán xem chạy trốn thế nào là tốt nhất.
Na Tư lúc này vẫn nắm thật chặt tay của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Âu Dương Vũ, vội vàng nói: "Nàng, ta sẽ hảo hảo đối đãi với nàng." Thấy ánh mắt sáng rỡ của Âu Dương Vũ đầy bối rối, Na Tư còn có một ít nữa chưa chắc chắn thì hiện tại đã hoàn toàn khẳng định."
Lần khẳng định này liền khiến hắn nhếch miệng cười một tiếng, tiếng cười còn mang theo một loại đắc ý: "Nàng đừng sợ, nàng hảo hảo cùng ở bên cạnh ta, ta sẽ đối với nàng rất tốt, sẽ rất rất tốt. So với Tri Thần còn tốt hơn!"
Tri Thần? Đúng rồim, Tri Thần mới là vị hôn thê của hắn, chuyện này Âu Dương Vũ đã biết từ trong phủ của Na Tư rồi. Na Tư vừa nhắc đến Tri Thần, Âu Dương Vũ vốn đang có điểm cảm động liền có chút do dự căng thẳng: không đúng, hắn như vậy, cùng Lương Dạ, cùng Duyên Bình Vương có gì khác biệt? Không đúng, sao ta lại mềm yếu như vậy, chỉ có chút điểm lấy lòng đó đã cảm động?
Âu Dương Vũ vừa nghĩ như vậy, tâm liền lạnh xuống. Na Tư không

phát hiện ra biến hóa trên nét mặt nàng, càng thêm nắm chặt tay nàng. Đúng lúc ấy, một thanh âm từ phía sau lưng truyền đến: "Na Tư, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi có hứng thú đối với nam nhân?"
Hai ngươi đang chăm chú nói chuyện, thanh âm đột ngột này truyền đến liền khiến cả hai người đồng thời cả kinh, đồng thời quay đầu đi.
Ba thanh niên cùng ba thị vệ cùng đứng chung một chỗ, bọn họ thấy hai khuôn mặt kinh hoảng, không khỏi đồng thời ngẩn ngơ. Hảo hữu vừa mới nói nhíu mày lại, đột nhiên cười phá ra nói: "Oa ha ha, thì ra các ngươi thật sự là có quỷ a? Ha ha, mau nói nghe một chút! Nói một chút a!"
Na Tư nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, thấy nàng vẫn im lặng không nhúc nhích, trong lòng không khỏi buông lỏng chút ít. Hắn buông tay Âu Dương Vũ ra, quay đầu về phía đồng bạn quát: "Các ngươi nói gì a!"
Mấy hảo hữu nhìn hắn cười hì hì, bỗng nhiên phía ngoài truyền đến mấy tiếng kinh dị, một hảo hữu thất thanh hét lên: "Di, kỳ lạ, quái nhân kia làm sao lại tiến lên trên đài?"
Quái nhân?
Tất cả mọi người giật mình, không khỏi quay đầu nhìn lại. Vừa quay lại, bảy người cùng biến thành đầu gỗ. Âu Dương Vũ cùng Na Tư thấy vẻ kỳ dị như thế, hai người đồng thời đi ra.

Chỉ thấy trên thạch đài, một hán tử thấp bé vững vàng ở giữa các thiếu nữ. Hán tử kia mở to đôi mắt đen vô thần, trống rỗng nhìn lên trời. Mà tay phải của hắn vừa mới giơ lên cao, trong ngón tay, Mịch Yêu Linh có hình dạng chuỗi trân châu kia dưới ánh mặt trời phát ra nhàn nhạt thất thải quang mang.
Bản thân hán tử này có một loại quỷ dị, khí chất hết sức hắc ám. Hắn cứ như vậy mà ngẩng đầu nhìn trời, tay nâng Mịch Yêu Linh, thật sự là cực kỳ kỳ quái. Dưới đài, mọi người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, trên đài thì chúng thanh niên cũng thì thầm to nhỏ không ngừng.
Chỉ có Âu Dương Vũ là mồ hôi lạnh như nước chảy ra. Trong nháy mắt, mồ hôi từ tóc nàng chảy ra, liền theo mặt nàng đến cằm rồi rơi xuống mặt đất.
Na Tư vẫn chú ý đến nàng, thấy nàng bối rối như thế, trong lòng lại càng vừa đắc ý vừa bất an. Hắn đắc ý vì hiện tại Âu Dương Vũ là tôi tớ của mình, tương đương với là người của mình. Bất an vì sợ mọi người cũng phát hiện nàng là yêu nữ, đến lúc đó mình đoạt nàng thế nào?
Thần bí tôn giả Binh, ngay từ lúc nói chuyện với Na Tư xong liền rời khỏi nơi này. Hiện tại người trên đài cũng chỉ có các quý tộc trẻ tuổi. Bọn họ mong đợi nhìn chuỗi Mịch Yêu Linh trên đài, ngay cả nháy mắt một cái cũng không nỡ.
Sau một lúc lâu, hán tử thấp bé kia vẫn cứ là động tác như vậy. Thấy thế, mọi người không khỏi có chút không nhịn được. Bên cạnh Na Tư là một thanh niên tóc trắng không kìm nén được, hắng giọng kêu lên: "Vị khách nhân thần bí này, ngươi nếu hiện tại lên trên đài, đích thị là có lời gì muốn nói với chúng ta đi?"
Thanh niên vừa nói xong, vốn mọi người đang châu đầu ghé tai đều an tĩnh lại. Từ từ, tiểu hán tử thấp bé kia giật giật, hắn vẫn đang nhìn bầu trời, nhưng đã khàn khàn giọng nói: "Là chính nó muốn tới đây, bởi vì, yêu nữ đang ở trong bọn ngươi!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện